Thậm chí chỉ cần nhìn kỹ có thể phát hiện, trong quần thể Thụ Kiển Tử cấp bậc Hắc Du tồn tại mấy Thụ Kiển Tử thân thể nhỏ hơn một vòng, những Thụ Kiển Tử đó rất hung hãn mà giảo hoạt, đại đa số vết thương trên thân thể Đông Phương Ngọc đều là chúng lưu lại, chúng một kích đắc thủ sẽ nhanh chóng chui vào trong đống Thụ Kiển Tử, căn bản không cho Đông Phương Ngọc cơ hội giết chết chúng.
Trên mặt Đông Phương Ngọc đầy vết máu, máu của hắn cũng là màu xanh đậm, còn dính nhớp hơn máu bình thường.
Đông Phương Ngọc cũng hiểu tình cảnh của hắn rất nguy hiểm, hắn cắn răng, không do dự nữa, hắn cố chịu để Thụ Kiển Tử đánh trúng mấy đòn, dán phù lục một mực cầm ở tay trái lên ngực mình.
Thân thể của Đông Phương Ngọc tỏa ra điện quang xanh biếc.
Tiếng xoẹt xoẹt liên tiếp vang lên, lôi điện xanh biếc trên thân thể hắn khuếch tán tới cả người, những Thụ Kiển Tử muốn công kích hắn tựa như bị thiên lôi đánh trúng, tứ chi, miệng không ngừng xuất hiện màu cháy đen.
Sau khi tại thân thể Đông Phương Ngọc được điện quang xanh biếc bao phủ, hắn bắt đầu đánh thẳng ra phía ngoài, hắn biến thành vô cùng cường đại, vòng vây từ những Thụ Kiển Tử đó tạo thành bị hắn xé ra một lỗ hổng, phàm là Thụ Kiển Tử hắn chạm tới đều bị lôi điện xanh biếc đánh bay.
Ra khỏi vòng vây, cả người Đông Phương Ngọc giống như thiểm lôi, bóng người ở trong núi rừng nhấp nháy mấy cái liền biến mất trước mặt Thụ Kiển Tử.
Thụ Kiển Tử bắt đầu điên cuồng đuổi theo, chỉ là chúng đã mất đi Đông Phương Ngọc trong tầm mắt, đuổi theo ra mấy chục trượng chỉ có thể dừng lại lui về tổ.
Chúng không thể nhìn thấy, Chu Phàm toàn thân bạo phát phồng lên đang nghiêm mặt đuổi theo.
Hắn không thể để Đông Phương Ngọc sống sót rời đi, nếu không Đông Phương Ngọc sớm muộn gì cũng sẽ biết được sự việc.
Cho dù là Đông Phương Ngọc không mang hảo ý, nhưng loại người này cũng sẽ không giảng đạo lý gì với hắn cả, Chu Phàm cũng không định giảng đạo lý với hắn.
Nếu không giết được Đông Phương Ngọc, hắn chỉ có thể về Tam Khưu Thôn mang theo cha mẹ rời khỏi Thiên Lương Lý, đối với hắn mà nói sẽ là cục diện xấu nhất.
Chu Phàm cũng mất đi bóng dáng của Đông Phương Ngọc, hắn chỉ có thể liều mạng tìm kiếm theo phương hướng Đông Phương Ngọc bỏ chạy.
Tốc độ chạy nhanh của Chu Phàm chậm lại, tầm mắt hắn không ngừng quét ra chung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Đông Phương Ngọc.
Đạo phù lục Đông Phương Ngọc dùng để đào thoát Chu Phàm cũng không biết là phù lục gì.
Đạo phù lục đó rất mạnh, nhưng Đông Phương Ngọc có phù lục mạnh như vậy lại không lựa chọn ở lại giết sạch những Thụ Kiển Tử đó, vậy chỉ có một khả năng, thời gian duy trì của đạo phù lục này rất ngắn.
Nếu hắn đoán không sai, một khi phù lục hết công hiệu, Đông Phương Ngọc rất có thể sẽ dừng lại một lúc.
Đây cũng là nguyên nhân Chu Phàm đột nhiên chậm lại, hắn không thể chạy bừa về phía trước, nếu đụng phải Đông Phương Ngọc, hắn ở dưới tình huống không biết gì về Đông Phương Ngọc, sẽ là chuyện rất nguy hiểm.
Chu Phàm bỗng nhiên hoàn toàn dừng lại, cúi người trốn trong cỏ dại, mắt hắn hơi nheo lại, hắn đã phát hiện ra Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc đang đứng cạnh khe núi, khuôn mặt xanh đó của hắn đã biến thành có chút trắng bệch, toàn thân hắn hơi run rẩy, từ trong miệng phun ra một búng máu.
Mắt Chu Phàm hơi co rút lại, đây đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện tốt, đối phương hiển nhiên ở trong chiến đấu vừa rồi đã bị thương không nhẹ, thế mới là bình thường.
Dưới sự vây công của nhiều quái quyệt cấp Hắc Du và Hắc Du như vậy, cho dù Đông Phương Ngọc là võ giả Tốc Độ Đoạn, hắn có thể trốn thoát đã tốt lắm rồi, không bị thương mới là chuyện lạ.
Có điều Chu Phàm vẫn kiên nhẫn chờ, hắn giống như một thợ săn kinh nghiệm phong phú, kiên nhẫn chờ thời cơ săn bắn thích hợp nhất.
- Vì sao. . . Vì sao...
Đông Phương Ngọc lấy tay lau máu ở môi, gương mặt hắn vặn vẹo mà tức giận:
- Thiếu chút nữa thiếu chút nữa, vì sao những Thụ Kiển Tử đó lại trở về nhanh như vậy? Chẳng lẽ tên vũ phu hương dã đó lại vô dụng đến thế sao, ngay cả bản sự chạy đến chân núi cũng không có.
Đông Phương Ngọc giống như một tiểu hài tử không cướp được đồ chơi, hắn đứng cạnh khe suối nổi trận lôi đình mắng.
Một lát sau, hắn lại nghĩ lại mà sợ nói:
- Thụ Kiển Tử Đáng sợ quá, lần này đúng là quá mạo hiểm, lần sau không thể mạo hiểm như vậy nữa, vừa rồi thiếu chút nữa thì không thoát được.
- Chịu rồi, hiện tại chỉ có thể xuống núi, để đám người Yến Quy Lai tới thu thập những Thụ Kiển Tử này...
Hắn lẩm bẩm nói tới đây, lại phun ra một búng máu, điều này khiến Đông Phương Ngọc nhíu mày, đạo phù lục đó đối với hiện tại hiện tại hắn vẫn là cấm kỵ, hắn phải chịu phản phệ nhất định.
Đông Phương Ngọc nhảy vào trong nước suối, sau đó bắt đầu rửa mặt, vết máu trên mặt đã khô lại, khi hắn rửa mặt liền nhắm mắt.