Chu Phàm nhất nhất vỗ ba đạo Tử Điện Phù lên trên sống đao, Tử Điện Phù phát ra hoàng quang sáng ngời vấn vít trên thân đao, phù tuyến xanh tím như rắn nhỏ bò trên thân đao, điện quang xanh tím hiện lên trên Tinh Sương Đao.
Nhưng thế vẫn chưa đủ.
Hai tay Chu Phàm giơ lên Tinh Sương Đao, Hồng Câu Ngọc ở hai lòng bàn tay không nhìn thấy liền hiện ra, hỏa diễm đỏ thẫm nóng rực từ lòng bàn tay thuận theo chuôi đao lan ra thân đao, cũng bao phủ cả điện quang xanh tím.
Đây là chỗ cường đại của Viêm Dương Khí, nó có thể dung hợp với bất kỳ phù lực ngấn mực nào.
Chu Phàm đã lấy ra tất cả bản sự cất dưới đáy hòm, nếu là như vậy vẫn không phá được tinh thể xanh biếc này, vậy thì không còn gì để nói nữa, chỉ có thể mau chóng trốn khỏi nơi này.
Hắn bổ xuống một đao.
Điện quang xanh tím và hỏa diễm đỏ thẫm dâng lên, toàn bộ hạ xuống vách tinh thể.
Lực lượng chém to lớn khiến vách tinh thể di động về phía trước, trên đất núi cào ra một khe rãnh mờ mờ.
Đông Phương Ngọc ở trong tinh thạch hơi sửng sốt, có điều rất nhanh hắn liền có phản ứng đây là Thích Khách đang công kích Thanh Ngọc Tinh Thể, tiếng cười của hắn từ trong Thanh Ngọc Tinh Thể truyền tới, cười nhạo Chu Phàm cuồng vọng vô tri.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh lại, hắn cẩn thận quan sát Thanh Ngọc Tinh Thể bị hắn bổ trúng, sau đó hắn phát hiện một vết nứt mờ mờ.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, đao thứ hai đao thứ ba của hắn không ngừng chém xuống, bổ cho Thanh Ngọc Tinh Thể không ngừng tiến về phía trước, cho đến khi va vào một vách đá.
- Vô dụng. . . Vô dụng thôi...
Đông Phương Ngọc lờ mờ cảm thấy không ổn, hắn vội vàng hét lên.
Tên điên này đang làm gì vậy?
Chu Phàm không để ý đến tiếng hét của Đông Phương Ngọc, Tinh Sương Đao trong tay hắn không ngừng điên cuồng chém lên Thanh Ngọc Tinh Thể, khí lực của hắn gần như là vô hạn, mỗi một đao đều chém toàn lực.
Cho đến sau mấy chục đao, một tiếng rắc vang lên, Thanh Ngọc Tinh Thể triệt để vỡ ra, vô số tinh thạch xanh ngọc nhao nhao rơi xuống.
- Sao có thể như vậy được?
Đông Phương Ngọc phun ra một ngụm máu xanh từ kẽ răng, Thanh Ngọc Tinh Thể là chung một nhịp thở với hắn, hiện tại bị phá, thân thể hắn lại chịu trọng thương.
Tinh bích bị bổ ra, Đông Phương Ngọc ban đầu không thể nhúc nhích lại có thể nhúc nhích, hắn hoảng sợ quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Chu Phàm đã giải trừ giáp trụ.
Hai mắt hắn đầy vẻ kinh hãi, thanh âm run rẩy nói:
- Là ngươi, sao có thể là ngươi được? Ngươi không thể giết ta.
Không ngờ là vũ phu hương dã mà hắn từng đùa bỡn trong lòng bàn tay, hắn thật sự không thể tin được.
Chu Phàm không đáp lại, hắn chưa bao giờ thích nhiều lời với một người chết, mũi đao của hắn đã đâm tới tim Đông Phương Ngọc.
Thân thể của Đông Phương Ngọc đã chậm chạp đến ngay cả né tránh cũng không làm được, hắn là Tốc Độ Đoạn trên Kháng Kích Đoạn, thân thể có được cường hóa, nhưng cho dù là nhục thân từng cường hóa, cũng không thể chống đỡ được binh khí có kèm phù lực.
Huống chi là Tinh Sương Đao có kèm tới ba đạo phù lục trung phẩm Hoàng cấp và Viêm Dương Khí.
Đao gỉ dễ dàng xuyên qua tim Đông Phương Ngọc.
Trong miệng Đông Phương Ngọc ho ra một ngụm máu xanh, trong mắt hắn mang theo sợ hãi của tử vong, tim bị đâm thủng, hắn cũng không sống được nữa, hắn dùng dư lực cuối cùng của sinh mệnh oán độc hét lên:
- Cha mẹ ta nhất định sẽ giết ngươi.
Sắc mặt Chu Phàm hờ hững, rút đao gỉ ra khỏi chỗ tim Đông Phương Ngọc, mắt thấy ánh mắt Đông Phương Ngọc đã trở nên ảm đạm, hắn mới chậm rãi nói:
- Cha mẹ ngươi có thể giết ta hay không, không liên quan gì tới một người chết như ngươi cả.
Hai mắt Đông Phương Ngọc trợn lên, hắn mang theo oán hận rời khỏi thế giới này.
Chu Phàm chăm chú nhìn Đông Phương Ngọc đã chết, loại người này rõ ràng chỉ là một tiểu hài tử, lại tự cho là trí kế vô song, thực lực vô địch thiên hạ, thế giới phải quay chung quanh hắn, tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo suy nghĩ của hắn mà chấp hành, lại chỉ là một tiểu hài tử ngu xuẩn mà thôi.
Chỉ cần là người lớn hơi có chút đầu óc đều sẽ không mạo hiểm đơn độc một mình xông vào tiêu diệt Kiển Thụ, từ đó cho Chu Phàm một cơ hội tuyệt hảo để giết hắn.
- Không...
Ở trang viên xa xa, truyền ra tiếng gào khóc thê lương mà điên cuồng của phụ nhân.
Nam tử trung niên đứng trước người nàng thì vẻ mặt vừa bi phẫn lại âm lãnh nhìn viên ngọc xanh biếc vỡ vụn trong tay, viên ngọc xanh biếc này tương liên với bản mệnh của con hắn, ngọc xanh vừa vỡ, vậy chỉ có một khả năng, con hắn Đông Phương Ngọc đã chết rồi.
Động tác của Đối phương rất nhanh, phu phụ bọn họ vừa truyền ra tin tức được mười hơi thở, con trai của bọn họ đã chết rồi.
- Vì sao. . . Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai? Ngọc Nhi của ta. . . Ngọc Nhi của ta. . .