Phụ nhân gào khóc cực kỳ bi thương,
- Hài tử của ta thiện lương ngây thơ đáng yêu vô tội như vậy...
- Rốt cuộc là ai lại nhẫn tâm giết hài tử đáng thương đó của ta? Không tha cho sẽ không tha cho các ngươi.
Mặt phụ nhân đầy nước mắt, mắt nàng đã trở nên vặn vẹo, nàng nhìn trượng phu của mình mà mắng.
- Đều là tại ngươi, vì sao ở muốn Ngọc Nhi đến cái địa phương quỷ quái Thiên Lương Lý đó? Nói cái gì mà làm tứ An Sứ, ta muốn đi cùng ngươi lại không cho, nói gì mà ta đi cùng sẽ khiến người ta chê cười, còn không cho phép Ngọc Nhi mang theo nhân thủ, nói cái gì là để rèn luyện, ngươi đền hài tử cho ta.
Phụ nhân lao tới túm vạt áo của nam tử trung niên mà gào khóc.
Nam tử trung niên không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng, hai mắt hắn giống như có liệt diễm đang bốc cháy, cái chết của nhi tử, hắn quả thật phải gánh trách nhiệm, chỉ là ai mà ngờ được nhi tử ở loại địa phương nhỏ như Thiên Lương Lý cũng có thể gặp chuyện không may.
Có điều bất kể là ai làm, hắn đều phải nghiền xương thành tro!
Chu Phàm cất đao vào vỏ, hắn đã dây dưa quá lâu rồi.
Sau khi hắn xác nhận Đông Phương Ngọc đã chết, ngồi xổm xuống cấp tốc lục soát người Đông Phương Ngọc, trên người Đông Phương Ngọc chỉ còn lại thanh chủy thủ đó, phù đại cũng không còn, nghĩ chắc là lúc trước khi đánh nhau với Thụ Kiển Tử, đã bị Thụ Kiển Tử vây công kéo xuống.
Chu Phàm cũng phát hiện Đông Phương Ngọc đã không có phù đại, mới dám lớn mật xuống tay với Đông Phương Ngọc.
Nếu phù đại của Đông Phương Ngọc vẫn còn, Chu Phàm thật sự phải suy nghĩ một chút, dẫu sao hắn cũng không biết trên người Đông Phương Ngọc còn phù lục cao cấp gì không.
Chủy thủ quả nhiên không phải phàm binh, Chu Phàm do dự một chút, vẫn dắt chủy thủ lại lên bên hông Đông Phương Ngọc.
Sau đó Chu Phàm dùng đao rạch da thịt cứng rắn của Đông Phương Ngọc ra từng lỗ hổng.
Sau khi làm xong những cái này, Chu Phàm cất đao vào vỏ, nâng thi thể của Đông Phương Ngọc, nhanh chóng chạy nhanh trong núi rừng.
Không tới một thoáng, Chu Phàm xách thi thể của Đông Phương Ngọc nhìn thấy sơn động Kiển Thụ.
Cửa động vẫn chưa che chắn, Chu Phàm chậm rãi cẩn thận tới gần, tìm được một góc độ mà Thụ Kiển Tử canh gác không thể phát hiện ra, dùng sức vung tới.
Với khí lực hai vạn cân của hắn, thi thể của Đông Phương Ngọc đã bị hắn không chút phí sức ném vào trong sơn động.
Trong sơn động phát ra một trận tạp âm huyên náo, sau đó lại chậm rãi vơi đi.
Chu Phàm sợ Thụ Kiển Tử phát hiện ra mình, hắn chỉ đợi một lúc, bắt đầu nhanh chóng lui về phía sau, rời xa nơi này.
Như vậy, cho dù trên thân thể của Đông Phương Ngọc phù lục định vị đặc thù gì, Chu Phàm cũng không sợ có người tìm được thi thể của hắn, hắn rạch da thịt của Đông Phương Ngọc ra từng lỗ thủng, chính là lo lắng Thụ Kiển Tử không thể phá được làn da cứng cỏi của Đông Phương Ngọc.
Đông Phương Ngọc đã thi cốt cũng không còn, nhưng trên mặt Chu Phàm lại không hề có vẻ cao hứng, hắn vẫn nghiêm mặt.
Nếu có thể, hắn đương nhiên không muốn trêu chọc loại người như Đông Phương Ngọc, nhưng Đông Phương Ngọc đã bức cho hắn không thể lui được nữa, Chu Phàm chỉ có thể giết hắn.
Đương nhiên tiếp theo vẫn còn nhiều phiền phức hơn chờ hắn đi ứng đối.
Chu Phàm trước tiên quay về chỗ hai võ giả bị Đông Phương Ngọc giết, hai võ giả đó đã thành hai đống huyết nhục không xương, đầu của không thấy đâu, chắc là Thụ Kiển Tử truy đuổi Chu Phàm đi ngang qua nơi này, đã lấy đi xương cốt rồi.
Chu Phàm không nhìn nữa, hắn dùng đao gỉ chặt xuống một cành cây, vót nhọn, nhìn giống như là móng nhọn của Thụ Kiển Tử hình người.
Chu Phàm nhắm mắt suy nghĩ một chút, sau khi mở mắt hắn cấp tốc dùng cành cây rạch lên trên người mình, cành cây cắt qua quần áo, đâm vào trong da thịt, lưu lại từng vết máu trên người hắn.
Thể chất quyệt nhân của hắn có thể cấp tốc lành lại, nhưng cũng phải ngày mai mới có thể triệt để khỏi được, nếu không hắn làm như vậy là không có ý nghĩa.
Chu Phàm tận lực làm cho vết thương thật chân thực, bao gồm cả hướng vết máu móng cây sắc lưu lại, độ nóng sâu của vết thương khi đâm xuống, cho dù là người có nghiên cứu trên phương diện vết thương cũng khó có thể nhìn ra được thật giả.
Hắn lại nhanh chóng đào đào vùi lấp qua loa thi hài của hai võ giả, lấp đất lên che giấu dấu vết.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút lại cắn răng giấu hai đạo Tử Điện Phù đã bán tàn phế cùng hơn một trăm tấm Tiểu Diễm Phù ở một kín đáo, chờ sau này có cơ hội lại đến lấy.
Sau khi làm xong những cái này, hắn bình tĩnh dừng lại vài giây, sau khi xác nhận không có sơ hở, thân thể hắn lại phình lên, chạy xuống dưới núi.
Thời gian tiểu đội tra xét này của bọn họ lên núi đã khá lâu, hắn phải mau chóng trở về, thời gian kéo dài càng lâu, lại càng dễ bị người ta hoài nghi, cho nên hắn mới dùng thủ đoạn bùng nổ để đi đường.