Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 285 - Chương 285. Lừa

Chương 285. Lừa Chương 285. Lừa

- Ta biết ngươi biết, nhưng ngươi vẫn không dám tới đây, ngươi sợ ta. . . Lại hoặc là nói ngươi không thể giết ta, ta mà chết, Nghi Loan Ti khẳng định sẽ phái ra cao thủ điều tra việc này.

Sắc mặt Yến Quy Lai bình tĩnh nói.

Vô Nhãn lại bật cười, thanh âm của hắn như cú đêm,

- Ta không dám giết ngươi, vậy vì sao phải hiện thân, để các ngươi lẳng lặng rời đi không phải là tốt hơn à?

- Ta muốn giết toàn bộ các ngươi, ngươi đã bị thương, thủ hạ mạnh nhất của ngươi cũng bị ta đánh thành tàn phế, chỉ cần không ai có thể chạy thoát, không có ai biết là ta làm, bọn họ sẽ chỉ cho rằng các ngươi đã đồng quy vu tận với Kiển Thụ.

- Cho dù hoài nghi là quái quyệt khác làm cũng không sao, cùng lắm thì ta ra bên ngoài trốn một đoạn thời gian, chờ tiếng gió vơi đi thì trở về.

Yến Quy Lai quát lạnh:

- Một khi đã như vậy, vì sao ngươi còn không tới đây, ở đó nói nhiều như vậy làm gì? Tới đây giết ta đi.

Vô Nhãn trầm mặc, hắn quả thật có chút sợ hãi, sợ An Đông Sứ của Thiên Lương Lý này phản công trước khi chết, chính bởi vì hắn có trí tuệ, mới không thể không chút cố kỵ giống như những quái quyệt chỉ dựa vào thiên tính để hành động.

Nếu không có Vương Thiến Anh, vừa rồi có thể một phát giết chết Yến Quy Lai này thì tốt rồi.

Yến Quy Lai phá lên cười, hắn cười rất dũng cảm, cởi hồ lô vỏ xanh bên hông xuống, hồ lô chỉ to bằng hai ngón cái chập lại, lộ ra rất tinh xảo, hắn lạnh lùng nói:

- Đây là thủ đoạn cuối cùng ta, bên trong có thứ có thể giết chết ngươi, ngươi có dám đánh cuộc một phen không?

- Nếu ngươi cho rằng ta là đang lừa ngươi, vậy ngươi cứ tới đây giết ta, nếu ngươi không dám tới, vậy lưu lại có ích lợi gì? Còn không bằng mau bỏ chạy đi.

Hốc mắt không có tròng mắt của Vô Nhãn vẫn sâu thẳm khiếp người, lông mày hắn nhíu lại, hắn đang phân biệt lời nói Yến Quy Lai là thật hay giả.

Vô Nhãn cảm thấy tiến thối lưỡng nan, bảo hắn cứ như vậy thối lui, hắn rất không cam lòng, nếu một khi thối lui, hắn sẽ không thể ở lại Đông Khưu này được nữa.

Nhưng Yến Quy Lai nói như vậy, hắn lại không dám tùy tiện đi tới, hắn không dám khẳng định thứ trong tay Yến Quy Lai có uy lực như vậy hay không.

Thậm chí Vô Nhãn nghĩ tới dùng vật như tảng đá làm ám khí đập tới, nhưng loại ám khí này đối với Yến Quy Lai chỉ bị thương thì tác dụng không lớn, hắn chỉ có đi đến trước người Yến Quy Lai mới có thể giết hắn!

Chu Phàm nhìn nhìn Nhân Mị Vô Nhãn, lại nhìn nhìn hồ lô nhỏ trong tay Yến Quy Lai, hắn cũng không quá dám khẳng định Yến Quy Lai có phải dùng lời nói để lừa nhân mị hay không.

Ngón cái và ngón trỏ tay phải của Yến Quy Lai cầm hồ lô, hắn nhìn về phía Vô Nhãn, sắc mặt lộ ra rất bình tĩnh:

- Ngươi đã không dám tới, ta bị thương cũng không đuổi kịp ngươi, vậy ta đi đây.

Yến Quy Lai giãy dụa đứng lên, nhưng không thể đứng lên, lại ngồi xuống đất, sắc mặt hắn hơi trắng bệch.

Có hai Phù Sư vội vàng đi tới mỗi người một tay đỡ Yến Quy Lai đậy.

- Hi vọng lần sau khi ta tới, ngươi vẫn ở đây.

Yến Quy Lai đứng lên chậm rãi nói, sau đó mới nhẹ giọng nói với các võ giả:

- Chúng ta đi.

Các võ giả vừa cảnh giác nhìn Nhân Mị Vô Nhãn, vừa lui về phía sau.

Yến Quy Lai thủy chung lại mặt đối mặt nhìn Vô Nhãn.

Mọi người dùng tốc độ không chậm đỡ Yến Quy Lai và Vương Thiến Anh rời khỏi sơn động.

Mà Vô Nhãn thủy chung không nhúc nhích.

Bên ngoài mặt trời như lửa, ánh chiều tà chiếu vào cây xanh núi đen.

Ra khỏi sơn động được một đoạn cự ly, Yến Quy Lai không cần người đỡ, tự hắn có thể đi lại, hắn thấp giọng quát:

- Đi mau, ta là đang lừa hắn đấy.

Trên mặt Không ít người đều lộ ra vẻ lúng túng, vội vàng cấp tốc chạy về phía trước.

Thậm chí có Phù Sư tới, đỡ Yến Quy Lai đi lại chậm chạp mà chạy.

Chu Phàm thu hồi ánh mắt đang nhìn chằm chằm Yến Quy Lai, hắn vừa đuổi theo bước chân của mọi người, vừa giải trừ hai đạo Tiểu Diễm Phù trên Tinh Sương Đao, sau đó kèm lên Tử Điện Phù.

Vô Nhãn từ trong sơn động đi ra, hắn 'Nhìn' mọi người bỏ chạy, không vội không vàng đi theo phía sau bọn Chu Phàm.

- Vô Nhãn, ngươi không sợ thứ trong tay ta à?

Yến Quy Lai lớn tiếng quát.

Vô Nhãn bỗng nhiên cười to:

- Yến Quy Lai, ngươi đang lừa ta.

- Đúng, ta đang lừa ngươi, ngươi tới đây.

- Ngươi cho rằng ta không dám sao?

- Ngươi chính là không dám.

- Vậy ta tới đây.

Vô Nhãn nói như vậy, tốc độ lại không hề đẩy nhanh, chỉ đi theo phía sau bọn họ.

- Ngươi tới đây.

Yến Quy Lai tiếp tục hô.

- Ta tới nè.

- Đến đi.

- Đây.

Đấu võ mồm giữa người và nhân mị khiến người ta nghe mà có chút buồn cười, nhưng không ai cười, bởi vì một khi Vô Nhãn nhào tới, có lẽ bọn họ sẽ bị quái quyệt thực lực đã đạt tới cấp Bạch Lệ này xé thành từng mảnh.

Bình Luận (0)
Comment