Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 286 - Chương 286. Lừa (2)

Chương 286. Lừa (2) Chương 286. Lừa (2)

Vô Nhãn không có mắt, nhưng hắn lại có biện pháp đặc thù để nhìn, hắn nhìn thấy trong sắc mặt trầm trọng của người đội thảo phạt mang theo vẻ hốt hoảng, trong lòng hắn dần dần nắm chắc nhiều hơn là Yến Quy Lai đang lừa hắn.

- Ta tới đây.

Vô Nhãn vẫn giống như lúc trước thuận miệng nói, nhưng thân thể hắn đột nhiên đẩy nhanh, trong chớp mắt đã tới cách Yến Quy Lai khoảng một trượng.

Chỉ là thân thể của Vô Nhãn lại đột nhiên bắn ngược về, đây là hắn sớm đã nghĩ trước, cho nên tốc độ lui về của hắn nhanh tới tuyệt luân.

Không ít người đều bị động tác của Vô Nhãn khiến cho giật nảy mình.

Vô Nhãn làm như vậy là để kiểm tra trên tay Yến Quy Lai có phải thực sự có sát khí có thể giết hắn không, hắn tới gần, đối phương chắc sẽ dùng ra mới đúng.

Nhưng hiển nhiên là không, Vô Nhãn một mực nhìn chằm chằm mặt Yến Quy Lai đã bị mặt trời đỏ chiếu cho tăm tối đó, hắn nhìn thấy vẻ sợ hãi còn vương lại trên mặt Yến Quy Lai.

Yến Quy Lai dường như bị dọa cho ngây đơ, hắn lại cười ha ha nói:

- Ngươi đã tới rồi sao còn quay lại? Quái quyệt ngươi còn nhát gan hơn cả con người.

Tiếng cười này càng giống với phô trương thanh thế hơn, Vô Nhãn cuối cùng cũng hoàn toàn xác nhận Yến Quy Lai là đang lừa hắn, cái miệng rộng của hắn lại ngoác ra, lộ ra nụ cười tàn nhẫn:

- Ngươi đang lừa ta, ngươi muốn chết.

Vô Nhãn lại xông về phía Yến Quy Lai, Phù Sư đang đỡ Yến Quy Lai bị dọa tới giật nảy mình, hắn cao giọng hô:

- Bảo hộ Yến đại nhân.

Có Phù Sư xoay người, ngăn trước mặt Vô Nhãn, Vô Nhãn đang lao nhanh tới chỉ vung tay lên, đã đánh bay tên Phù Sư đó ra ngoài.

Đám người đang chạy loạn thành một đống, nhưng không ai có thể cản được Vô Nhãn, Vô Nhãn thuận tay đập bay những võ giả chặn đường, hắn xông tới trước người Yến Quy Lai, vươn móng vuốt chộp tới đầu Yến Quy Lai, hắn muốn vặt đầu Yến Quy Lai xuống.

Chỉ trong nháy mắt Vô Nhãn đột nhiên nhìn thấy gương mặt đầy hoang mang đó của Yến Quy Lai bỗng nhiên biến thành bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo một tia giễu cợt.

- Bị lừa rồi.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Vô Nhãn, mặt hắn trở nên vặn vẹo, một thân lông đen cấp tốc sinh trưởng, triệt để bao phủ hắn.

Chỉ là đã quá muộn, Yến Quy Lai đã dùng sức bóp nát hồ lô, miệng hắn mấp máy, đọc ra một âm tiết mà không ai nghe được.

Trong hồ lô bị bóp nát, có một tuyến màu đỏ bắn ra, giống như kiếm sắc bén nhất thế gian, vẽ ra một đạo kiếm hồ hoàn mỹ.

Kiếm hồ chém lên lông đen của Vô Nhãn ở ngay gần trước mắt, cắt cho lông đen rào rào rơi xuống, thân thể của Vô Nhãn đứt thành hai nửa, có khí màu đen từ giữa khe kiếm trào ra.

Lông đen rơi xuống, để lộ ra gương mặt xấu xí đó của Vô Nhãn, hắn chỉ dùng hốc mắt giống như hố đen nhìn đám người Yến Quy Lai đã dừng lại.

Khóe miệng Yến Quy Lai lại trào ra một tia máu, đấu trí vừa rồi cùng với thương thế trên người, đều khiến tâm lực của hắn lao lực quá độ, trong tay phải hắn cầm một con sâu rượu đỏ, thân thể của sâu nhỏ đã cứng ngắc không nhúc nhích.

Đây là Tửu Kiếm Trùng hắn bỏ ra thời gian ba năm mới nuôi dưỡng được, cũng là át chủ bài cuối cùng của hắn.

Yến Quy Lai vẫy vẫy tay, bảo tất cả mọi người lui về phía sau theo hắn, Vô Nhãn chắc chắn sẽ phải chết, nhưng hắn hắn dám khẳng định Vô Nhãn trước khi chết còn có thể làm những gì?

- Nhân loại đúng là xảo quyệt.

Thanh âm của Vô Nhãn biến thành khàn khàn, hắn có chút buồn bã, cuối cùng bị Yến Quy Lai lừa.

Thân thể hắn không ngừng có hắc khí trào ra.

Đúng lúc này, Chu Phàm ở trong đám người đột nhiên nhảy ra, đao trong tay chém tới trên đầu Vô Nhãn đã chắc chắn sẽ phải chết, dựa vào Tử Điện Phù cắt xuống đầu Vô Nhãn đã sắp tử vong.

Điện quang chói mắt của Tử Điện Phù tán loạn trên người Vô Nhãn.

Lần này tất cả mọi người đều có chút ngây đơ, quái quyệt sắp chết rồi, có cần phải vậy không?

Đầu Vô Nhãn lăn trên mặt đất, vừa hay nhìn thẳng vào Chu Phàm, môi nó hơi mấp máy trên dưới, nói khẽ:

- Là ngươi... Như vậy cũng tốt, chết trên tay người như ngươi đối với ta mà nói vẫn là một kết cục không tồi.

Chu Phàm cúi đầu hơi nhíu mày, chỉ có hắn nghe thấy lời Vô Nhãn nói, nhưng ý tứ trong lời nói của Vô Nhãn là gì?

Chu Phàm không thể hỏi, bởi vì đầu của Vô Nhãn cũng bắt đầu hóa thành khói đen tiêu tán.

Nhân Mị Vô Nhãn này vừa chết, không ngờ ngay cả hài cốt cũng không thể lưu lại.

Chu Phàm cất đao vào vỏ, hắn xoay người, ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn.

- Ta sợ nhân mị này trước khi chết sẽ giở trò gì.

Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh giải thích hành vi bổ đao của mình với mọi người.

Trên mặt một số người lộ ra vẻ nghẹn lời, mọi người đều có thể nhìn ra nhân mị này khẳng định là không sống được, có cần phải vậy không?

Có điều trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, lại không nói nhiều.

Bình Luận (0)
Comment