Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 287 - Chương 287. Kiển Tâm

Chương 287. Kiển tâm Chương 287. Kiển tâm

Giết chết nhân mị, mọi người tay chân luống cuống đỡ một số người bị thương dậy.

Yến Quy Lai nhìn sắc trời đã hơi tối, sắc mặt ngưng trọng nói:

- Trước tiên về xích đạo đã.

Bọn họ đều đã đến cực hạn, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì nữa.

Mọi người đỡ người bị thương, trước khi trời tối triệt để, tiến vào xích đạo, đốt lửa trại, cũng ném mấy đạo U Diễm Phù vào trong lửa trại, nhìn lửa xanh lam bốc lên, trong lòng không ít người mới thở phào.

Đêm tối ở dã ngoại là rất khủng bố, ít nhất dựa vào bọn họ là rất khó hành tẩu trong đêm tối như vậy.

Sau khi đốt lửa trại, mọi người lại bận rộn, chữa thương cho người bị thương.

Trước khi đi, đã đoán được tình huống sẽ có người bị thương, cho nên thuốc trị thương đều mang theo không ít, Chu Phàm cũng đang hỗ trợ, tầm mắt hắn nhìn về phía Yến Quy Lai và Vương Thiến Anh bị thương nghiêm trọng nhất.

Cảm xúc của Vương Thiến Anh đã ổn định lại rất nhiều, đang có người băng bó hai mắt giúp nàng.

Về phần Yến Quy Lai, sau khi hắn tiến vào xích đạo, mở miệng bảo người khác đừng quấy rầy, một mực ngồi xếp bằng nhắm mắt vận công chữa thương.

Bận rộn khoảng nửa canh giờ, mọi người mới rảnh rỗi ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn một chút gì đó.

Lần này ra đầu thảo phạt Kiển Thụ, xem như là rất trúc trắc, nhưng ít nhất cũng trừ bỏ được Kiển Thụ, còn nhân tiện giết một nhân mị.

Dưới tình huống như vậy, chỉ vô duyên vô cớ chết ba người, đã xem như là chuyện cực kỳ may mắn rồi.

Chu Phàm trầm mặc ăn lương khô, hắn thỉnh thoảng sẽ ở dưới tình huống người khác không chú ý quan sát Yến Quy Lai đang nhắm mắt dưỡng thương, hắn đang phân tích tính tình của vị Nghi Loan Ti An Đông Sứ đại nhân này.

Cân nhắc một lúc, Chu Phàm mới quay đầu nói chuyện phiếm với đám người Lỗ Khôi, nhưng trong lòng hắn lại vẫn đang cân nhắc ý tứ trong câu nói của Vô Nhãn trước khi chết đối với hắn.

Có điều rất nhanh Chu Phàm liền nghĩ thông, hắn ở trong núi làm những chuyện đó, sợ rằng Vô Nhãn này một mực nhìn thấy, trước khi chết mới nói câu có chút đặc biệt đó, trong lòng Chu Phàm cảm thấy có chút rét lạnh, may mà Vô Nhãn này không động thủ với hắn.

Về phần vì sao Vô Nhãn không động thủ với hắn, Chu Phàm không dám quá khẳng định, có thể là muốn có người trở về báo cáo tình huống của Kiển Thụ, cũng có thể là căn cứ vào ý đồ gì khác.

Chu Phàm không nghĩ nhiều nữa, Vô Nhãn đã chết rồi, loại chuyện này còn nghĩ nữa cũng không có nhiều ý nghĩa.

Cho dù đạt được thắng lợi, nhưng mọi người bôn ba chiến đấu cả một ngày, đều lộ ra vô cùng mỏi mệt, thương lượng một chút, an bài xong nhân viên trực đêm thì người còn lại đều đi ngủ.

Chu Phàm bất hạnh bị an bài trực đêm, sau khi hắn hoàn thành trực đêm, sớm đã chìm vào giấc ngủ.

Bởi vì ban ngày đã tiến vào Khôi Hà Không Gian một lần, tối nay Chu Phàm chỉ trực tiếp ngủ, không thể lại tiến vào Khôi Hà Không Gian nữa.

Một đêm không có chuyện gì.

Sáng sớm đã bị thanh âm hò hét đánh thức, Chu Phàm mở mắt ra, ngồi dậy, trời vừa sáng.

Thương thế của Yến Quy Lai ngoài mặt thì có vẻ như không còn gì đáng ngại, hắn đang thấp giọng nói chuyện với Vương Thiến Anh đã không còn mắt, vốn sắc mặt Vương Thiến Anh có chút ảm đạm tiều tụy, nhưng sau khi nói chuyện với Yến Quy Lai, sắc mặt của nàng ta cũng dịu đi không ít.

Yến Quy Lai đi tới, nhìn mọi người trải qua chỉnh đốn một đêm, hắn lạnh lùng nói:

- Tìm mấy người theo ta lên núi, Chu Phàm, ngươi cũng đi.

Chu Phàm chỉ hơi gật đầu.

Không bao lâu sau, có hai Phù Sư cộng thêm Chu Phàm, theo Yến Quy Lai một lần nữa lên núi.

Tiến vào Đông Khưu Sơn, đi thẳng tới sơn động của Kiển Thụ ngày hôm qua.

Kiển Thụ chết rồi, trong sơn động cũng biến thành tăm tối, Yến Quy Lai lại tìm tới bốn cây gỗ châm đuốc, mỗi người cầm một cây đuốc, mới có thể thấy được cảnh tượng trong sơn động.

Tiến vào sơn động, đầu tiên là nhìn thấy tro vôi đầy đất, trải qua một đêm, những Thụ Kiển Tử đó đều hóa thành bụi.

Chỉ còn lại mỗi Kiển Thụ đã héo rũ.

- Nghiêm túc tìm kiếm, xem có thể tìm được dấu vết của ba người Đông Phương Ngọc không.

Sắc mặt Yến Quy Lai bình tĩnh nói.

Ba người Chu Phàm đều gật đầu, bọn họ tản ra nghiêm túc tìm kiếm trong sơn động.

Chu Phàm cũng cúi đầu nghiêm túc tìm kiếm, có điều hắn nhìn thấy di hài của Kiển Thụ, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, nhớ tới kiển tâm mà Vụ từng đề cập tới.

Hắn tìm kiếm về phía bên Kiển Thụ.

Trong động tăm tối, ba người Yến Quy Lai chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng đang cúi đầu tìm kiếm của Chu Phàm, không nhìn rõ động tác quá chi tiết của Chu Phàm.

Thụ Kiển Tử từ kén xương rơi xuống đã hóa thành tro tàn, hắn giẫm lên đống tro tàn rất dày, lưu lại một dấu chân.

Tay trái Chu Phàm giơ cao cây đuốc, không để chạm tới bất kỳ vị trí nào của Kiển Thụ, hắn sợ không cẩn thận đốt cháy Kiển Thụ.

Bình Luận (0)
Comment