Hắn rút Tinh Sương Đao, nhất nhất gạt đống hài cốt ra, sau đó nhìn thấy nhìn thấy cọc cây của Kiển Thụ.
Hắn xuyên qua ánh lửa, quan sát cẩn thận, cuối cùng phát hiện rễ cây đã chôn vào bùn đất một nửa của Kiển Thụ, rễ cây này không thuần màu trắng giống như rễ cây khác, mà là phủ lên một chút màu xám.
Chu Phàm cắm Tinh Sương Đao xuống đất, hắn hơi cúi người, kéo rễ cây ra.
Rễ cây rất cứng, khí lực của Chu Phàm cũng đủ lớn, rễ cây bị hắn kéo lên cùng cả bùn đất.
Chu Phàm vẩy bùn đất trên rễ cây, sau khi bùn đất rơi xuống, ở phần đuôi của rễ cây treo một cái kén nhỏ hình trứng, cho dù có bùn đất che lấp, vẫn có thể nhìn thấy kén nhỏ tỏa ra huyết quang không tính là sáng, huyết quang một sáng một tối, giống như đang hô hấp vậy.
Chu Phàm không nhìn kỹ, mà là dùng tay giật đứt rễ cây, để cái kén nhỏ tên là kiển tâm này vào trong phù đại, hắn buông rễ cây ra, giẫm lên mấy cái, sau khi bùn đất đã chắc rồi, mới thản nhiên như không tiếp tục tìm kiếm.
Trong hoàn cảnh tăm tối này, ba người Yến Quy Lai không thể nhìn thấy động tác nhỏ của Chu Phàm.
Tìm một lúc, có người hét một tiếng 'Mau tới đây'.
Ba người Chu Phàm đi tới, ở trong một góc sơn động, tìm được quần áo Đông Phương Ngọc từng mặc.
Có người cúi xuống nhặt lên chủy thủy đưa cho Yến Quy Lai.
Yến Quy Lai rút chủy thủ, hắn nhìn kiếm nhận màu băng lam, sắc mặt lạnh lùng.
Hiện tại cơ bản đã có thể xác nhận, Đông Phương Ngọc là chết rồi.
Đối với Yến Quy Lai mà nói, sinh tử của Đông Phương Ngọc vốn không liên quan tới hắn, nhưng dẫu sao đây cũng là chết trong đội thảo phạt do hắn dẫn dắt, đây cũng là một phiền toái không nhỏ.
Yến Quy Lai bảo ba người Chu Phàm tiếp tục tìm kiếm.
Bọn họ lại tìm một lúc, nhưng không có phát hiện gì thêm.
Yến Quy Lai lắc đầu, không miễn cưỡng nữa, dẫn theo ba người Chu Phàm rời khỏi huyệt động.
Ra khỏi sơn động, có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời mới lên, chiếu rọi đại địa.
Bốn người đi một lúc trong núi, Yến Quy Lai bỗng nhiên nói:
- Ta hỏi Chu Phàm một số việc, hai người các ngươi đi trước đi.
Hai Phù Sư không quá quen thuộc với Chu Phàm nhìn nhau, không nói gì, mà là yên lặng đẩy nhanh bước chân, kéo giãn một đoạn cự ly đủ với hai người Chu Phàm và Yến Quy Lai.
Chu Phàm đã có chuẩn bị tâm lý nhất định đối với Yến Quy Lai sẽ tìm riêng hắn nói chuyện, nhưng hắn vẫn ở trên mặt thỏa đáng một tia khẩn trương.
Yến Quy Lai quan sát Chu Phàm, hắn ôn hòa cười nói:
- Trước tiên cám ơn chuyện ngươi đã nhắc nhở ta chú ý nhân mị, nếu không có ngươi, ta cũng sẽ không vào lúc đối phó Kiển Thụ lưu lại hậu thủ, lần đầu tiên gặp mặt, ngươi chỉ là Lực Khí Đoạn, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy đã tiến vào Bạo Phát Đoạn, công pháp Bạo Phát Đoạn của ngươi là từ đâu mà có?
Trong chiến đấu ngày hôm qua, Yến Quy Lai lưu ý đến những chỗ đặc thù khi Chu Phàm bạo phát, với nhãn lực của hắn trong nhất thời cũng không nhìn ra được đây là công pháp bạo phát gì, nhưng xem ra không kém hơn Tam Nguyên Bạo Tụ Công mà Nghi Loan Ti cung cấp, cũng có một số chỗ độc đáo.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra một tia do dự, cuối cùng vẫn nói:
- Đây là công pháp Bạo Phát Đoạn trong nhà truyền xuống, có điều bìa đã mất rồi, ta cũng không biết tên của công pháp, ta thấy cảm thấy không tồi cho nên tu luyện.
Chu Phàm biết loại cao thủ đã vượt qua Bạo Phát Đoạn không biết bao nhiêu cấp như Yến Quy Lai sẽ không ngấp nghé một quyển công pháp Bạo Phát Đoạn nho nhỏ.
- Ồ, tổ tiên cũng là võ giả à?
Yến Quy Lai có chút kinh ngạc hỏi.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Cái này thì không rõ, chuyện của tổ tiên ngay cả cha ta cũng không biết rõ, năm sáu đời trước đều là nông dân, xa xưa nữa thì không biết.
Yến Quy Lai gật đầu hiểu ra, kỳ thật tổ tiên của Chu Phàm là võ giả hoặc là lai lịch của bản công pháp bạo phát đó, đều chỉ là việc nhỏ không đáng kể, hắn không quá coi trọng, chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái nên hỏi một chút mà thôi.
- Ngươi kể lại chuyện phát sinh giữa ngươi và ba người Đông Phương Ngọc ở trên núi đi, tận lực nói chi tiết vào.
Yến Quy Lai mang theo Chu Phàm chậm rãi đi trên núi, hắn mở miệng chuyển vào chính đề.
Chu Phàm nghiêm túc kể lại, cơ bản giống với những gì ngày hôm qua hắn đã nói với Yến Quy Lai.
Sau khi Yến Quy Lai nghe xong, dừng bước, mắt nhìn chằm chằm Chu Phàm, mắt hắn biến thành sắc bén.
Chu Phàm hơi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Ngươi gọi Đông Phương Ngọc là Đông Phương đại nhân, nhưng kỳ thật ngươi hận hắn tới thấu xương, đúng không?
Yến Quy Lai trầm giọng quát hỏi.
- Không dám.
Chu Phàm chớp chớp mắt trả lời.
- Nói thật cho ta.
Yến Quy Lai lạnh lùng nói.