- Đây là...
Chu Phàm nhìn rồng vàng trong tay Vụ, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đang nói chuyện yên lành, vì sao đột nhiên lại lấy con rồng này ra?
Vụ nhìn rồng nhỏ ở trên tay mình, nói:
- Công pháp Kháng Kích Đoạn lộ tuyến huyết kim có mạnh hay không, phải xem huyết kim có mạnh hay không, con rồng nhỏ này chính là một loại huyết kim, nó tên là Tử Linh Kim Long, là huyết kim rất hiếm có, huyết kim có thể so sánh với nó có thể nói là ít ỏi không có mấy...
Hai mắt Chu Phàm có chút nóng rực lên, hắn không ngờ huyết kim lại thần quái như vậy.
- Tử Kim Bát Giáp, công pháp Kháng Kích Đoạn đồng bộ với Tử Linh Kim Long này chính là tiên hiền hao hết tâm tư sáng tạo cho huyết kim này, có thể ngưng luyện ra tám loại giáp trụ hình thái khác nhau, công pháp và huyết kim như vậy chỉ lấy chín con sâu xám lớn, đã xem như tiện nghi cho ngươi rồi.
Vụ bình tĩnh nói.
Chu Phàm trầm mặc, một lát sau mới nói:
- Để ta nghĩ một chút đã.
Công pháp Kháng Kích Đoạn Tử Kim Bát Giáp này quả thật rất không tồi, thậm chí vượt xa tưởng tượng của Chu Phàm, nhưng đây chính là chín con sâu xám lớn, nếu đưa hết cho Vụ, vậy tạm thời không còn nữa, có muốn câu cá cũng không được.
Cho dù Chu Phàm có sốt ruột tới mấy, cũng không vội chút thời gian hai ngày này, hắn phải thừa dịp hai ngày này, củng cố Bạo Phát Cao Đoạn một chút, phục dụng Lãnh Diễm Tửu tu luyện Viêm Dương Khí, sau đó chậm rãi cân nhắc việc này.
Vụ không nói nữa, lật tay trái, Tử Linh Kim Long hóa thành sương mù tiêu tán, hắn cho rằng Chu Phàm chung quy rồi sẽ đồng ý.
Sáng sớm, Chu Phàm đến đội tuần tra, vừa tuần tra, vừa suy nghĩ chuyện Kháng Kích Đoạn.
Sau khi nhân thủ của đội tuần tra được bổ sung đủ, lại trải qua mấy ngày rèn luyện, đã biến thành bình thường.
Chu Phàm không còn cần một mình đóng giữ, mà chỉ cần thỉnh thoảng tuần tra giám sát, không cho đội viên tuần tra ăn bơ làm biếng.
Sau khi Chu Phàm tuần tra, hắn vẫn như bình thường luyện tập đao pháp, chỉ là chưa luyện được một lúc, xa xa bỗng nhiên truyền đến thanh âm cực kỳ chói tai bén nhọn.
Tiếng kêu bén nhọn tần số cao này khiến Chu Phàm cảm thấy đầu choáng mắt hoa, tóc gáy dựng đứng.
Hắn buông đao ôm tai, mới dễ chịu hơn một chút.
Lão Huynh ở bên cạnh hắn cũng bị thanh âm này chấn cho lăn lộn trên cỏ.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến nhìn về phía dã ngoại, thanh âm này đến từ dã ngoại, dã ngoại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Dạng quái quyệt gì có thể phát ra tiếng kêu đặc thù như vậy?
Tiếng bén nhọn rất nhanh liền đi qua.
Chỉ là trên trời cao dã ngoại nơi thanh âm ở phía tây Tam Khưu Thôn truyền đến hiện lên quang mang bảy màu, quang mang bảy màu giống như quang quyển lưu động, giống một bọt biển to lớn, sắc thái tạo cho người ta một loại cảm giác dầu mỡ quái dị.
Chu Phàm nhìn quang quyển khuếch tán ra trên trời cao, hơi nhíu mày.
Giống như có cự chùy đập vào trống to, Vệ Cổ trong thôn đã vang lên.
Sắc mặt Chu Phàm đại biến, có thể khiến Vệ Cổ vang lên chỉ có quái quyệt cấp bậc Huyết Oán, nhưng chỗ thị lực của hắn có thể đạt được, quái quyệt gì cũng không nhìn thấy.
Cũng không có bất kỳ đội viên đội tuần tra vào phát ra đạn tín hiệu nguy cấp.
Vệ Cổ vẫn đang tiếp tục gõ, truyền tới mỗi góc của Tam Khưu Thôn, lần này dường như vĩnh viễn sẽ không ngừng lại vậy.
Chu Phàm không kịp nghĩ nhiều, hắn chạy gấp tới doanh địa đội tuần tra, Lão Huynh cũng chạy theo hắn.
Chu Phàm chỉ cảm thấy toàn thân không thích hợp, lần này còn bất thường hơn quỷ tân nương.
Quỷ tân nương còn có thể nhìn thấy thân ảnh của quái quyệt, nhưng quái quyệt lần này rốt cuộc ở đâu?
Chu Phàm rất nhanh đã tới doanh địa, Lỗ Khôi và Mao phù sư đang trực sớm đã đứng dưới Vệ Cổ.
Da thú của Vệ Cổ vẫn đang không ngừng chấn động, phát ra tiếng thùng thùng dồn dập mà điếc tai, tiếng trống giống như tiếng sấm khiến lòng người run rẩy.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ ngạc nhiên, lần trước đối mặt với Quỷ Nghênh Thân tiếp cận cảnh giới Huyết Oán, nó chỉ vang ba lần, lần này cũng không biết là phát ra bao nhiêu tiếng vang, rốt cuộc là quái quyệt gì lại khiến Vệ Cổ phát ra tiếng vang nhiều lần như vậy.
Mao phù sư nhẹ nhàng nhảy lên, dán lên một đạo phù lục giấy vàng ở chỗ tâm trống, trên phù lục lan ra bốn đạo phù tuyến đối góc, triệt để bao phủ Vệ Cổ, tiếng vang mới ngừng lại.
- Mao lão đại nhân, đây là...
Sắc mặt Lỗ Khôi trở nên rất khó coi, vốn cho rằng cả đời đều không nghe được tiếng vang của Vệ Cổ, ai ngờ sau lần trước vừa nghe, nhanh như vậy lại nghe thấy lần thứ hai.
Một khi Vệ Cổ vang lên, ngụ ý tai ương diệt thôn, lần này còn vang không ngừng.
Mao phù sư không để ý đến Lỗ Khôi, hắn chỉ sắc mặt nghiêm túc nhìn về phương hướng quang quyển bảy màu hiện lên.
Trong doanh địa không ngừng có người trở về, người của đội tuần tra đều trở lại, ngay cả Hoàng phù sư và La Liệt Điền đang ở trong thôn cũng chạy tới.