Người thường trong thôn nghe thấy tiếng vang của Vệ Cổ, đã loạn thành một đống, chỉ là người của doanh địa không để ý tới những người này.
Lỗ Khôi thấy đội viên của đội tuần tra đều trở lại, hắn kiểm kê nhân số một chút, không thiếu ai, dưới sự thúc giục của hai vị Phù Sư, hỏi.
Kết quả sau khi tất cả đội viên báo cáo xong, không có bất kỳ hiện tượng quái quyệt tập kích thôn nào cả.
Lỗ Khôi nhìn hai vị Phù Sư, Hoàng phù sư sầm mặt nói:
- Bảo bọn họ đều về vị trí của mình canh gác, một khi phát hiện có gì dị thường thì bắn đạn tín hiệu.
Lỗ Khôi lớn tiếng quát vài câu, đội viên tuần tra bình thường lập tức tỏa ra tứ tán tiếp tục tuần tra.
Chỉ độc có mấy võ giả bọn Chu Phàm là ở lại.
Bọn họ trước tiên nhìn nhìn Vệ Cổ bị che lại, lại nhìn về phía quang quyển bọt biển dâng lên ở xa xa, đây là chỗ dị thường duy nhất bọn họ có thể phát hiện.
Bầu không khí yên lặng lan ra trong sáu người Chu Phàm, bọn họ chỉ nhìn quang quyển bảy màu giống như bọt biển cách Tam Khưu Thôn rất xa.
- Cho dù là quái quyệt lợi hại, nhưng nó cách chúng ta xa như vậy, vì sao Vệ Cổ lại có phản ứng lớn đến thế?
Trứu Thâm Thâm nghiêm mặt chậm rãi nói.
Từ lẽ thường mà nói, chỉ có quái quyệt cấp Huyết Oán trở lên tới gần Tam Khưu Thôn, Vệ Cổ mới phát ra tiếng vang đánh thức người trong thôn.
Lúc trước cho dù là Đông Khưu thượng xuất hiện Kiển Thụ cấp Bạch Lệ, Vệ Cổ cũng không có phản ứng, nhìn chỗ quang quyển đó, tính toán thì còn xa hơn cả Đông Khưu.
Mao phù sư nhíu mày nói:
- Không biết, có lẽ có liên quan tới thanh âm chói tai đó.
- Bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chu Phàm chỉ vào quang quyển bọt biển bảy màu hiện lên ở xa xa, bọt biển to lớn đã bao phủ một vùng, bọt biển toa ra ánh sáng bảy màu, giống như sắc thái mặt sông bị ô nhiễm hình thành.
Chu Phàm nhìn quang quyển bọt biển bảy màu, trong lòng hắn cảm thấy rất bất an.
- Mao huynh, ngươi đã từng thấy vật như vậy chưa?
Hoàng phù sư không nhìn ra bọt biển đó rốt cuộc là gì, hắn nhìn về phía Mao phù sư.
Chỉ là Mao phù sư lại lắc đầu, hắn cũng không có ấn tượng gì.
La Liệt Điền ho khẽ một tiếng nói:
- Nếu là thanh âm chói tai đó dẫn tới, Vệ Cổ vang lên nói không chừng chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, chúng ta hoàn toàn không cần quan tâm tới nó.
La Liệt Điền hiển nhiên là ôm thái độ thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần quang quyển đó không đến Tam Khưu Thôn, mặc kệ nó là quái quyệt cấp bậc gì!
Hoàng phù sư dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía La Liệt Điền:
- Nếu không điều tra rõ, để mặc nó ở đó, nói không chừng đây là quái quyệt cấp bậc tương đương với Kiển Thụ, đến lúc đó nó trưởng thành rồi, tiến đến Tam Khưu Thôn thì làm thế nào?
La Liệt Điền rụt cổ lại, không dám nhiều lời nữa.
Hoàng phù sư không để ý tới thôn chính Tam Khưu Thôn nhát như chuột này nữa,
- Ta cho rằng chúng ta phải đi xem thử rốt cuộc là thứ gì dẫn tới Vệ Cổ kêu lạ như vậy, các ngươi có dị nghị gì không?
Trừ La Liệt Điền ra, bọn Chu Phàm đều rất đồng ý với cách nói của Hoàng phù sư, có thể dẫn tới Vệ Cổ kêu lạ, không thể làm bộ như không thấy quang quyển ở xa xa đó, loại tư thái đà điểu này có lẽ sẽ mang đến nguy hại lớn hơn.
Hoàng phù sư thấy bọn Chu Phàm không có dị nghị, lại nói:
- Chúng ta không cần tới quá gần, chỉ cần từ xa nhìn một chút, phân biệt ra nó rốt cuộc là quái quyệt gì, có thể lui về, vì vậy không cần quá nhiều người đi, ta chỉ cần hai người theo giúp ta, các ngươi ai nguyện ý đi?
- Ta đi.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói, hắn muốn tự mình đi xem thử.
- Cả ta nữa.
Trứu Thâm Thâm liếc Chu Phàm một cái, cũng mở miệng nói.
Như vậy, nhân tuyển đã được quyết định, rất nhanh, ba người Chu Phàm rời khỏi Tam Khưu Thôn, bước vào xích đạo.
Chu Phàm có cảm giác chuyến này rất nguy hiểm, không mang theo Lão Huynh, có điều hắn tới kho binh khí tìm thanh cự đao đó, hắn mang theo cự đao.
Sau khi bước vào xích đạo, Hoàng phù sư đưa cho hai người Chu Phàm mỗi người một đạo Cấm Tà Phù.
Ba người dán Cấm Tà Phù lên trên cánh tay trái, mới tới gần chỗ quang quyển đó.
Từ bản đồ cho thấy, vị trí chỗ quang quyển chắc ở gần Trường Hà Lâm.
Trường Hà Lâm bởi vì có nhánh Ngụy Thương Giang chảy qua mà được gọi như vậy, chung quanh sông dài chung quanh bụi cây xanh và một dãy cầu gỗ nhỏ.
Trong rừng cây không biết tồn tại bao nhiêu quái quyệt, loại rừng rậm này tất nhiên khiến người của ba thôn đều kính nhi viễn chi.
Ba người đi trên xích đạo vừa đi vừa cảnh giác chăm chú nhìn xung quanh, cước trình của bọn họ không tính là nhanh, nhưng cũng không tính là chậm, chỉ đi nhìn một cái, có thể vào lúc chạng vạng chạy về Tam Khưu Thôn.
Đi trên xích đạo không nhìn thấy điểm cuối, ba người bỗng nhiên thấy hai bóng dáng đang đi tới bên bọn họ.