Ba người dừng chân, Chu Phàm, Trứu Thâm Thâm đều lập tức rút đao kiếm, dán phù lục lên trên đao kiếm, Hoàng phù sư cũng lấy ra một đạo phù lục.
Theo bóng người tới gần, mà biến thành rõ ràng, là Địch phù sư và một võ giả của Ẩn Phúc Thôn.
Ba người Chu Phàm đều thở phào, thu đao kiếm lại, dưới sự dẫn dắt của Hoàng phù sư, lại tới gần.
Hai nhóm người thấy nhau đều dừng bước ở cự ly thích hợp, sau khi xác nhận hai bên không bị quái quyệt phụ thân, mới yên tâm đến gần.
- Địch huynh, ngươi cũng thấy quang quyển kỳ quái đó à?
Hoàng phù sư cười hỏi.
Vẻ mặt Địch phù sư nghiêm túc gật đầu nói:
- Vệ Cổ của Ẩn Phúc Thôn đã vang, Tam Khưu cũng vang à?
Nụ cười trên mặt Hoàng phù sư thu liễm lại, trịnh trọng gật đầu.
Địch phù sư thở dài nói:
- Vậy sợ rằng Mãng Ngưu Thôn cũng thế rồi, chắc Hoàng huynh cũng không nhìn ra lai lịch của quang quyển đó.
- Nếu biết, cũng không cần tới đây kiểm tra.
Hoàng phù sư cười khổ nói.
Đều mang mục đích tương tự, hai nhóm người rất nhanh liền hợp thành một nhóm, tiếp tục đi tới.
Theo càng tới gần, bọn họ lại càng có thể thấy rõ quang quyển bảy màu đó.
Quang quyển bảy màu chiếu ra ánh sáng dầu mỡ, nó có hình nửa vòng tròn đã triệt để bao phủ một vùng.
- Chắc là ở chỗ Trường Hà Lâm, không sai của.
Địch phù sư nhìn quang quyển vẫn còn cách một đoạn cự ly rất xa, phán đoán,
- Cũng không biết nơi đó đã xảy ra chuyện gì? Là có quái quyệt lợi hại hơn Kiển Thụ sinh ra à?
Kiển Thụ cấp Bạch Lệ đã rất khủng bố, nếu lần này là quái quyệt cấp Bạch Lệ trở lên...
Trong lòng mỗi người đều dâng lên một tia sợ hãi.
Dưới ánh nắng hè chói chang, thân thể của bọn họ vẫn dâng lên một trận rét lạnh, lan ra toàn thân.
Rời khỏi xích đạo lại đi thêm nửa canh giờ, mới có thể thấy rõ Trường Hà Lâm bị quang quyển bao phủ, bọn Chu Phàm đều dừng chân, không dám tới gần, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên vẻ kinh sợ.
Cây rừng trong quang quyển toàn bộ đều rơi xuống, chỉ còn lại cành cây trụi lủi chỉ thẳng lên trời, cành cây nhiều không đếm được, giống như mũi nhọn sắc bén.
Những cái này đều không tính là gì, vấn đề là cây rừng đang không ngừng đong đưa, tựa như có gió mạnh thổi qua, vô số cành lá lắc lư giống như quần ma loạn vũ.
Căn bản không có gió lớn như vậy, là cây cối tự mình lay động, chúng giống như có sinh mệnh.
- Sao có thể...
Hoàng phù sư lẩm bẩm.
- Chúng ta tới gần thêm chút nữa xem thử.
Địch phù sư hít sâu nói, hắn muốn biết rốt cuộc là gì lại khiến những cây rừng này xuất hiện loại biến dị đó.
- Cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng tùy ý tiến vào trong quang quyển.
Hoàng phù sư gật đầu đồng ý nói.
Quang quyển ở trong tầm mắt rồi, tất cả mọi người lấy ra binh khí hoặc phù lục, rụt rè đi đến Trường Hà Lâm.
Đợi đi được mấy trượng, bọn Chu Phàm lại dừng chân, bởi vì bọn họ nhìn thấy bên trái xuất hiện một gốc cây trinh nữ.
Cây trinh nữ ở dã ngoại là rất thường thấy, nhưng bọn họ vẫn dừng chân lại.
Bởi vì cây trinh nữ này thật sự quá lớn, thân chính của nó dài ba bốn trượng, nhìn thì tựa như một thân cây, lá cây giống như quạt hương bồ, không cần ngoại lực đụng vào, lá cây hình kim to bản đầu nhọn cũng tự động khép lại.
Mới đầu khi bọn họ chưa tới gần còn tưởng rằng là cây bình thường, không ngờ là cây trinh nữ.
Cây trinh nữ này không ngờ xuất hiện biến dị, thực vật ở vòng ngoài cũng chịu ảnh hưởng.
Bọn Chu Phàm thu hồi tầm mắt, nhìn Cấm Tà Phù trên cánh tay, thấy không có dị thường gì mới yên tâm tiếp tục tới gần.
Cuối cùng bọn họ cách quang quyển ba trượng thì triệt để dừng chân, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Trong quang quyển, mấy chục gốc cây ở gần năm người bọn Chu Phàm đều ngừng lắc lư, cành cây chậm rãi di động tới, mũi cành đều chỉ về phía năm người Chu Phàm, giống như vạn tiễn sắc bén đang chờ phân phó.
Chỉ tạm dừng một thoáng, năm người Chu Phàm không hẹn mà cùng nhanh chóng lui về phía sau, bởi vì không ai biết những cành khô khó có thể đếm xuể đó liệu có thật sự giống như mũi tên từ trong quang quyển bắn ra không, cành khô bắn ra lại sẽ có uy lực cỡ nào.
Theo bọn Chu Phàm lui về phía sau, ngàn vạn cành cây khôi phục như cũ, cây rừng lại lay động.
Năm người Chu Phàm nhìn chằm chằm cây khô quái dị trong quang quyển, vẻ cảnh giác trên mặt không giảm, nếu không phải Cấm Tà Phù ở trên tay trái không có bất kỳ điều gì dị thường, bọn họ sớm đã trốn khỏi nơi này rồi.
- Địch huynh, nhìn ra là gì không?
Khuôn mặt Hoàng phù sư giống như có băng sương ngưng kết.
Địch phù sư lắc đầu,
- Chúng ta đừng tới nữa, đi vòng quanh quang quyển này quan sát thêm một chút.
Đề nghị của Địch phù sư có được sự đồng ý của mọi người, kỳ thật khi không rõ tình huống, không ai dám mạo hiểm tiến vào trong quang quyển, bọn họ bắt đầu đi dọc theo quang quyển quan sát Trường Hà Lâm ở bên trong.