Chu Phàm ngủ quá trễ, hắn không luyện đao pháp được bao lâu đã bị bức ra khỏi Khôi Hà Không Gian.
Vụ sớm đã cất đi thứ trên bàn, hắn đang uống trà, nhìn thân ảnh của Chu Phàm biến mất, hắn mới buông chén trà.
- Thải Y Thể.
Vụ cúi đầu nói một mình, cảm xúc trong thanh âm rất phức tạp.
...
Hắn ngỡ ngàng dựa vào thân cây, cây khô ở phía sau tỏa ra quang mang bảy màu rực rỡ, xung quanh cũng tỏa ra quang mang tương tự.
Quang mang sáng ngời đến chói mắt quang khiến hắn sau khi tỉnh lại, rất lâu mới có thể thích ứng.
Trên mặt trên người hắn đều là nước bùn, hắn dùng tay quệt một cái, chính là một tầng phấn bùn rơi xuống.
Mắt hắn lộ ra vẻ rất mê mang.
Hắn có chút không nhớ nổi mình là ai, hắn lại ảo não lấy tay vỗ vỗ đầu mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời sáng ngời trong quang quyển, trời có màu xám xanh.
Hắn lại cúi đầu nhìn chung quanh, hắn cảm thấy mình giống như ở trong tiên cảnh.
Hắn từng đọc rất nhiều sách, tiên cảnh mà bên trong một số tạp thư miêu tả cũng không như nơi này, màu sắc rực rỡ đó mang tới cho hắn một loại cảm giác thân thiết.
Hắn vươn tay ra chạm vào bào tử nhỏ mấp máy trên cây cối, một chuỗi bào tử bò lên tay hắn, phát ra thanh âm kỳ lạ mà chỉ hắn có thể nghe thấy.
Bào tử bảy màu vốn nên cảm thấy ghê tởm cũng mang tới cho hắn một loại cảm giác rất thân thiết, hắn hơi nhíu mày, hất bào tử trong tay xuống.
Hắn đứng lên, chậm rãi đi tới trong rừng cây bảy màu, nơi này rất đẹp, nhưng hắn không kìm được mà muốn đi ra ngoài.
Hắn trên người đầy nước bùn chậm rãi đi tới, rất nhanh hắn nhìn thấy không ít người cũng nước bùn đầy người như hắn, những người này cũng giống như hắn đang đi đến ngoài rừng.
Hắn vốn nên cảm thấy vui vẻ rồi đi lên gọi, chỉ là hắn không làm như vậy, chỉ từng bước kiên định đi đến bên ngoài.
Những người đó cũng coi như không thấy hắn.
Trong lòng hắn có chút khó hiểu, nhưng hắn không nghĩ nhiều, hắn nhìn thấy biên giới của quang quyển.
Tạm dừng một chút, hắn bước ra, không có trở ngại gì, thoải mái vượt qua quang quyển, đi đến bên ngoài.
Cảnh tượng giống như quen thuộc lấp đầy tầm nhìn của hắn, hắn giống như từ tiên cảnh về tới nhân gian.
Sau khi xác nhận sự thực này, khiến hắn cảm thấy vui sướng từ cả thể xác lẫn tinh thần.
Hắn về tới nhân gian rồi.
Sau khi từ trên giường ngồi dậy, Chu Phàm dùng nước lạnh rửa mặt, mới dần dần tỉnh táo lại.
Mẹ sớm đã làm xong đồ ăn, cả nhà vội vàng ăn chút gì đó, sau đó thì làm việc.
Chu Phàm kiểm kê vật phẩm như phù lục của mình, xếp mọi thứ vào vị trí thỏa đáng, lại đeo cự đao, dắt Tinh Sương Đao.
Chu Phàm chuẩn bị xong, lại đi giúp cha mẹ.
Trước cửa để một chiếc xe đẩy gỗ hai bánh, lương thực và một số thứ coi như quý giá trong nhà đều được để lên trên.
Đêm qua Chu Phàm đã dặn dò bảo bọn họ đừng mang quá nhiều đồ, hiện tại hắn làm phó đội trưởng đội tuần tra, thu nhập cũng coi như tạm được, hơn nữa sau khi thảo phạt Kiển Thụ, bên Thiên Lương Lý cũng cho không ít huyền tệ.
Khoản tiền này không nói có thể cả đời cơm no áo ấm, nhưng ít ra bất kể là đi tới đâu cũng sẽ không bị đói.
Đóng cửa xong, mắt Quế Phượng có chút đỏ lên, sau này có thể không về được nữa.
Chu Phàm không có quá nhiều cảm xúc, hắn và cha mẹ đẩy xe gỗ hai bánh đến đàn tròn.
Ở đàn tròn sớm đã người đông nghìn nghịt, khắp nơi đều là hành lý và người, thanh âm nói chuyện ồn ào không ngừng truyền đến.
Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao, Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm và La Liệt Điền ở trên đàn tròn đang thương lượng, Chu Phàm nói với cha mẹ một tiếng, hắn bước lên đàn tròn.
Bọn Lỗ Khôi là đang thương lượng chuyện xuất phát, việc này đêm qua đã thương lượng rồi, hiện tại chẳng qua là xác nhận lại mà thôi.
La Liệt Điền rất nhanh đã dẫn theo một tiểu đội tuần tra đi kiểm tra một lượt, bảo thôn hộ mang quá nhiều đồ bỏ bớt thứ nặng nề xuống, cái này là không có chỗ trống để thương lượng.
Chu Phàm phóng mắt nhìn quanh, công cụ di chuyển của thôn dân có xe đẩy tay, xe một bánh, hai bánh, ba bánh đều có, còn có gia súc kéo xe chở đồ như ngựa, trâu, lừa, la.
Những cái này cũng coi như hữu dụng, nhưng có một số người ngay cả lợn cũng dắt tới, về phần người cầm lồng đựng gà vịt cũng không ít.
Trên mặt Chu Phàm mang theo vẻ bất đắc dĩ, nhưng hắn cũng biết, muốn những người này bỏ lại gia cầm, chẳng khác nào là cắt thịt bọn họ.
Chỉ có thể tạm thời để bọn họ mang theo, nói chung ở dã ngoại cũng không thể đi được quá nhanh.
Chu Phàm phỏng đoán còn nửa canh giờ nữa mới có thể chỉnh đốn xong đội ngũ, ánh mắt hắn thoáng nhìn qua, thấy một lão nhân đang cô đơn đứng ở một góc, bên cạnh hắn là hơn mười con chó lớn nhỏ, chính bởi vì những con chó này mới không ai dám tùy ý tới gần hắn.