Chu Phàm đi xuống đàn tròn, bước về phía lão nhân mặt đầy nếp nhăn này, hắn là lão Vương đầu của Tây Lâm.
- Lão trượng.
Chu Phàm chắp tay thi lễ với lão nhân, Lão Huynh đã cất bước đi tới, thân mật cọ đầu vào đồng bạn trước kia của nó.
- A Phàm, ngươi đến rồi à.
Lão Vương đầu hơi gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lão Huynh của hắn biến thành nhu hòa hơn rất nhiều.
Lúc trước Chu Phàm đã từng gặp lão Vương đầu rồi, hắn khách khí nói:
- Lần này nhờ lão trượng xuất lực nhiều hơn.
Trong lần di chuyển này, chó phòng hộ rừng lão Vương đầu nuôi có thể mang tới tác dụng không nhỏ, cho dù chỉ có mấy con có khứu giác nhạy bén đối với nguy hiểm như như Lão Huynh, vẫn cũng đủ rồi, những con còn lại có sức chiến đấu không nhỏ có thể dùng khi trực đêm.
Có thể nói chỉ là tác dụng của đàn chó lão Vương đầu mang đến đã tương đương với một võ giả, hơn nữa rất hiếm có là lão Vương đầu bởi vì nguyên nhân rừng phòng hộ từng tiếp xúc với quái quyệt, hắn biết về quái quyệt hơn thôn dân bình thường rất nhiều.
- Ta cũng là một phần tử của Tam Khưu Thôn, những cái này là chuyện ta phải làm.
Lão Vương đầu chậm rãi nói,
- Vả lại hành lý của ta cũng được các ngươi hỗ trợ.
Lão Vương đầu cả đời bầu bạn với chó, xưa nay trầm mặc ít lời, Chu Phàm chỉ nói vài câu với hắn rồi xoay người rời khỏi, Chu Phàm vừa đi, Lão Huynh đi đến bên cạnh lão Vương đầu, dùng đầu cọ vào ống quần hắn mới xoay người đuổi theo Chu Phàm.
Cha mẹ đã tụ cùng một chỗ với nhà Tiểu Liễu, nhà Sầu Hầu, đây là chuyện sớm đã được thương lượng, quan hệ của ba nhà bọn họ luôn không tồi, tụ cùng một chỗ cũng có thể chiếu ứng cho nhau.
Tiểu Liễu đang dứt một con lừa nhà nàng, nàng nhìn thấy Chu Phàm đi tới, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt.
Chu Phàm còn nhận thấy đoản nhận dắt bên hông Tiểu Liễu, hắn hơi gật đầu, mang theo vũ khí vẫn tốt hơn là không mang theo.
Đại Liễu thúc, Trương Mộc Tượng và Chu Nhất Mộc đang thấp giọng nói chuyện gì, Quế Phượng và bà nương của Trương Mộc Tượng, mẹ của Tiểu Liễu thì tụ lại với nhau, nhìn đồ của ba nhà bọn họ.
Mẹ của Tiểu Liễu tên là Chu Xuân Mai, nàng nhìn thấy Chu Phàm đi, hơi nhíu mày, Quế Phượng xấu hổ kéo kéo tay nàng, nàng mới quay đầu đi.
Trong lòng Chu Phàm hiểu rằng, mẹ vợ này chỉ sợ là bởi vì chuyện giữa hắn và Tiểu Liễu mà bất mãn với hắn.
Chu Phàm chỉ xoa xoa chóp mũi, không dám tới trêu chọc Chu Xuân Mai.
- Ngươi cẩn thận một chút, ngươi bắt nạt ta, mẹ ta đã sớm muốn đánh ngươi rồi.
Tiểu Liễu giơ giơ quyền đầu lên nói.
Chu Phàm cười khổ một tiếng, đang định nói gì, Sầu Hầu lại vẻ mặt thần bí kéo hắn sang bên.
Sầu Hầu chỉ còn lại một cánh tay, cây Hàn Cốt Bạch Côn đó của hắn đeo ở trên lưng, hắn nhìn nhìn xung quanh nói nhỏ:
- A Phàm, ngày hôm qua ta đã tiến vào Lực Khí Sơ Đoạn, trở thành võ giả rồi.
Chu Phàm chớp chớp mắt, mặt hắn lộ vẻ vui mừng vươn tay ra nói:
- Để ta xem khí lực hiện tại của ngươi có bao lớn.
Sầu Hầu vươn tay phải nắm lấy tay Chu Phàm, Chu Phàm hơi dùng sức, cho tới khi khí lực của Sầu Hầu đạt đến cực hạn, mới không gia tăng khí lực nữa, hắn buông tay ra, khí lực hiện tại của Sầu Hầu là khoảng năm trăm cân, thế này đã rất không tồi rồi.
Thanh âm của Chu Phàm cũng hạ xuống, hỏi:
- Ngươi có nói với người khác không?
Vẻ mặt Sầu Hầu đau khổ nói:
- Ta muốn nói, nhưng mọi người đều rất bận, không đếm xỉa tới ta, vả lại loại chuyện thành võ giả này, cha mẹ ta cũng không biết, ngươi là người đầu tiên biết.
Sầu Hầu mất một tay, ngày hôm qua rất nhiều chuyện hắn đều không giúp được gì, cho nên thử tu luyện Hổ Hình Thập Nhị Thức, sau đó đã đột phá.
- Vậy được rồi, ngươi trước tiên đừng nói với ai.
Chu Phàm từ trong phù đại lấy ra mười đạo Tiểu Diễm Phù giao cho Sầu Hầu,
- Những phù lục này ngươi cầm đi, hiện tại ngươi thành võ giả, vậy thì bảo hộ tốt cha mẹ ngươi và cha mẹ ta, nếu hiện tại ngươi nói, vậy ngươi có thể sẽ bị xếp vào đội hộ vệ.
Đội tuần tra đã cải biên thành đội hộ vệ, phải ở trên đường hộ vệ an toàn cho người cả thôn.
Sầu Hầu vốn có Thanh Cân Đồng, có điều hai vị Phù Sư Hoàng, Mao thấy hắn mới tỉnh, chắc đoán là vẫn chưa thể nắm giữ, không nhắc tới xếp hắn vào đội hộ vệ.
Chu Phàm là phó đội trưởng đội tuần tra, đến lúc đó hắn khẳng định không thể chăm sóc người nhà quá cẩn thận, mà Sầu Hầu đột phá trở thành võ giả, bảo hộ mấy người chắc không có vấn đề lớn, chỉ cần Sầu Hầu thủ được một lúc, hắn có thể chạy tới.
Là người thì đều có tư tâm, Chu Phàm cũng không ngoại lệ, hắn muốn để lại Sầu Hầu bảo hộ những người quen thuộc.
- A Phàm, ngươi yên tâm, có ta ở đây, không có việc gì đâu.
Sầu Hầu rất nghe lời gật đầu, hắn cất phù lục đi, chỉ là hắn có chút lo lắng nói:
- A Phàm, ngươi đưa phù lục cho ta, vậy ngươi thì sao?