- Ta còn nhiều lắm, ngươi không cần lo lắng.
Chu Phàm lắc đầu.
Lần trước thảo phạt Kiển Thụ, hắn vẫn còn lại hơn hai mươi đạo, kỳ thật ở trong Đông Khưu còn chôn không ít Tiểu Diễm Phù, nhưng hắn chỉ sợ là không có thời gian đi lấy, hiện tại chia mười đạo cho cấp Sầu Hầu mà thôi, không tính là gì.
Hơn nữa hai vị Phù Sư Hoàng, Mao khẳng định sẽ phát đủ phù lục cho đội hộ vệ, Chu Phàm là phó đội trưởng, loại phù lục Tiểu Diễm Phù này, khẳng định sẽ không thiếu hắn.
Chu Phàm lại thấp giọng dặn dò vài câu, hắn vỗ vai Sầu Hầu, lại cùng Sầu Hầu quay về.
Tiểu Liễu có chút bất mãn lườm Chu Phàm một cái, Chu Phàm chính là không nói chuyện với nàng.
Chu Phàm nhìn Tiểu Liễu, hắn do dự một chút nói:
- Đến dã ngoại, đừng chạy loạn, đi theo cha mẹ ngươi.
- Biết rồi, ta cũng không phải tiểu hài tử.
Tiểu Liễu hừ một tiếng nói.
Chu Phàm có chút đau đầu, thế này có khác gì tiểu hài tử.
Tiểu Liễu thấy bộ dạng đau đầu của Chu Phàm, nàng lại bật cười nói:
- Ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, chiếu cố tốt cha mẹ và bọn Nhất Mộc thúc.
- Ngươi chiếu cố bản thân là được rồi.
Chu Phàm nhìn Tiểu Liễu, nghiêm túc nói, nửa câu sau là ngàn vạn lần đừng gây thêm phiền, hắn nghĩ nghĩ một chút rồi vẫn không nói ra.
Má Tiểu Liễu ửng đỏ, nàng có thể cảm nhận được sự quan tâm của Chu Phàm đối với nàng.
Đội ngũ trải qua chỉnh đốn đơn giản, đã đại khái thành hình, La Liệt Điền kiểm kê nhân số các hộ, sau đó mới lau mồ hôi trên trán chạy về phía hai vị Phù Sư nói:
- Người của các nhà các hộ đều đủ rồi.
Kiểm kê nhân số này cũng rất không dễ dàng.
Hoàng phù sư nói:
- Vậy khởi hành đi.
Dưới sự thúc giục của đội tuần tra, lão nhân tuổi quá lớn và tiểu hài tử tuổi quá nhỏ đều ngồi trên xe gỗ, những người còn lại thì đi bộ, hình thành một dòng người, đi đến ngoài thôn.
Dưới bầu trời xanh xám, hắn đi tới như máy móc.
Hắn không phải đơn độc một mình, ở cách đó không xa cũng có những người toàn thân đầy nước bùn giống như hắn.
Từ trong rừng cây bảy màu đi ra, đám người bọn họ chia làm ba cỗ, hướng về các phương hướng khác nhau mà đi.
Hắn không hiểu lắm, vì sao mình lại đi về hướng đông, tựa hồ là một loại kêu gọi của vận mệnh, hắn lờ mờ cảm thấy phía trước có gì đó đang kêu gọi hắn.
Gió mát ngày hè phả vào mặt, thổi bùn khô trên mặt hắn rơi xuống một tầng bụi rất nhỏ.
Hắn vừa đi vừa nhìn chung quanh, dã cảnh có chút quen thuộc lại có chút xa lạ.
Ta là ai?
Trong lòng hắn không thể áp chế được hiện lên suy nghĩ như vậy.
Cái đầu cứng ngắc của hắn dường như biến thành có chút linh hoạt, hắn lờ mờ nhớ tới mình hình như họ. . . Lâm?
Họ Lâm à? Hắn lại có chút không dám quá khẳng định, đầu óc vẫn giống như một đống cháo nhão.
Hắn chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, giống như một cái xác không hồn.
Trời biến thành càng lúc càng trong trẻo, một vầng mặt trời đỏ từ núi cao nhô lên, chiếu rọi đại địa.
Ấm áp ập tới hắn, hắn hơi híp mắt lại, đã lâu. . . Đã rất lâu rồi... Chưa từng thấy mặt trời.
Người đi cùng hướng với hắn đột nhiên chạy nhanh.
Hắn cũng chạy như điên theo, dọc theo xích đạo xanh đen chạy như điên, tiếng gió vù vù thổi qua bên tai, tốc độ chạy của mà qua nhanh khiến hắn cũng kinh ngạc.
Theo chạy như điên gần như không biết mỏi mệt, hắn lờ mờ thấy nhà ở thấp thoáng sau cây rừng, hắn dừng chân, nhìn thôn xóm quen thuộc quen thuộc đó.
Ký ức chậm rãi khôi phục, hắn nhớ ra rồi, hắn là một thư sinh của Tam Khưu Thôn, Lâm thư sinh của Tam Khưu Thôn.
Nhưng hắn sớm đã chết rồi mới đúng, vậy hiện tại hắn là thế nào?
Lâm thư sinh nhìn nhìn hai tay mình, hai tay của hắn không ngờ từ bùn nhão màu xám cấu thành, không chỉ là hai tay của hắn, thân thể hắn cũng đều từ bùn đất màu xám nặn thành.
Hắn lại chạy nhanh lên, sau đó hắn nhìn thấy dòng người như rắn uốn lượn trên xích đạo đang rời xa Tam Khưu Thôn.
Hắn nhớ ra vì sao hắn muốn tới đây rồi, hắn là muốn kéo những người quen thuộc hoặc không quen thuộc này xuống địa ngục.
Trong lòng hắn dâng lên cảm xúc bạo ngược, ở mặt trái có bào tử bảy màu nhỏ chui ra, lập tức che phủ cả mặt trái, hắn và các đồng bạn của hắn đang nhanh chóng xông đến dòng người ở cách đó không xa.
...
- Có quái quyệt.
Lỗ Khôi đi đoạn hậu phát hiện quái quyệt đánh tới trước tiên, hắn lớn tiếng kêu lên.
Những quái quyệt và người này đều có mặt bùn, trên mặt trái phủ kín bào tử bảy màu giống như nấm mốc khiến người ta ghê tởm, bọn họ đang phát ra tiếng gào thét về phía đám người, khi chạy thì nhanh chóng như báo săn.
Đám người đang di chuyển xuất hiện xôn xao.
- Đừng ngừng lại, tiếp tục bảo trì đội hình tiến về phía trước.
Hoàng phù sư quát lớn, sắc mặt của hắn vô cùng ngưng trọng, mới ra khỏi thôn không bao lâu, đã gặp phải quái quyệt, hơn nữa những quái quyệt này rất xa lạ, nhưng bào tử bảy màu trên mặt khiến hắn nhớ tới nấm mốc bám vào trên cây trong quang quyển bảy màu đó.