Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 312 - Chương 312. Người Quen (2)

Chương 312. Người quen (2) Chương 312. Người quen (2)

Đám người đẩy nhanh tốc độ đi nhanh về phía trước, nhưng trâu ngựa quá nhiều, phần đuôi khó tránh khỏi tụ thành hình tròn, dưới sự quát mắng của đội viên tuần tra, mới miễn cưỡng duy trì được trận hình.

Trong tay Lỗ Khôi dán Tiểu Diễm Phù lên trường mâu, hắn dẫn theo mấy đội viên tuần tra xông tới hơn mười quái quyệt đó.

Chu Phàm ở đoạn giữa duy trì trật tự cũng phát giác dị thường ở phần đuôi, hắn chạy nhanh tới, trực đao trong tay ra khỏi vỏ, đồng thời tay trái đã lấy ra hai đạo Tiểu Diễm Phù vỗ lên sống đao.

Bộ Chu Phàm chạy đến nơi, trường mâu của Lỗ Khôi đã đâm nhanh tới một quái quyệt ở trước nhất.

Ầm.

Trường mâu trực tiếp đâm nổ mặt của nê nhân (người bùn) bảy màu đó, một trận bột phấn nổ tung, hỏa diễm đỏ thẫm bắn ra, đốt cho nê nhân bảy màu này đổ xuống.

Lỗ Khôi tiếp thở phào, những nê nhân quái quyệt này không khó đối phó.

Nê nhân bảy màu vẫn đang chạy gấp, chỉ để lại mấy người đối phó đám người Lỗ Khôi, bọn họ muốn lướt qua phòng tuyến.

Nhưng Chu Phàm và hai vị Phù Sư cũng đã đến.

Chu Phàm bổ ra một đao, thoải mái cắt xuống đầu của một nê nhân, tốc độ vung đao của hắn rất nhanh, Tinh Sương Đao vẽ ra từng đạo hoả tuyến hoa cả mắt, lập tức trảm sát ba bốn nê nhân.

Cho đến khi phù văn trên Tinh Sương Đao tiêu hao hết, Chu Phàm mới lại lấy ra hai tấm Tiểu Diễm Phù bổ sung.

Có điều đã không cần hắn động thủ, hơn mười nê nhân bảy màu toàn bộ đã bị trảm sát hết rồi.

Thôn dân hoảng loạn cách đó không xa thấy đội tuần tra trảm sát quái quyệt, trên mặt bọn họ lộ ra vẻ vui mừng, cất tiếng hoan hô đội tuần tra.

- Phù, chỉ là quái quyệt cấp bậc Hắc Du.

Mao phù sư thở hắt ra một hơi, sắc mặt thoải mái nói.

Lỗ Khôi tay cầm trường mâu, sắc mặt quái dị quay lại.

- Làm sao vậy?

Chu Phàm cất đao vào vỏ hỏi.

Lỗ Khôi do dự một chút nói:

- Mặt của những quái quyệt này có chút quen thuộc, dường như đã từng thấy ở đâu rồi?

- Quái quyệt xa lạ, chúng có thể là bởi vì Thải Y Thể biến dị mà đến.

Hoàng phù sư lên tiếng phán đoán,

- Nếu tốc độ chúng ta không nhanh hơn một chút, ta sợ vẫn có thể có biến hóa gì đó.

Chỉ là đám người mang theo nhiều thứ như vậy di chuyển, muốn nhanh cũng không nhanh được.

Mọi người không nhiều lời, mà là bắt đầu đuổi theo đội ngũ, Chu Phàm lờ mờ nghe thấy sau lưng có động tĩnh, hắn nhìn về phía sau.

Quái quyệt nê nhân bị trảm sát ở phía sau vốn đã hóa thành bùn đất, nhưng hiện tại những bùn đất lại biến thành dính nhớp mấp máy, chúng không ngờ đang chậm rãi nặn lại.

Chu Phàm hơi biến sắc, gọi mọi người một tiếng.

Bọn Lỗ Khôi đi tới nhìn, sắc mặt biến thành khó coi.

- Không giết được à?

Mao phù sư trầm giọng nói,

- Đừng quan tâm tới chúng, chúng ta mau rời khỏi nơi này.

Không giết được thì cũng không cần dây dưa với chúng nữa.

Đám người Chu Phàm trở lại trong đội ngũ, bắt đầu cưỡi ngựa đã chuẩn bị trước đi qua đi lại thúc giục đội di chuyển đẩy nhanh tốc độ, đám người khó tránh khỏi sợ hãi, có người đã ném lợn đi quá chậm lại trên đường, dùng roi quất trâu ngựa, để chúng kéo xe chở lương thực và lão nhân tiểu hài tử đi nhanh hơn.

Không đến mười lăm phút, phía sau quả nhiên lại có nê nhân bảy màu đuổi tới.

Người của đội hộ vệ như Chu Phàm lại nghênh đón, trảm sát hơn mười nê nhân bảy màu này.

Lần này trong võ giả kích sát nê nhân bảy màu có La Liệt Điền, hắn cầm búa, vừa hay nhìn thấy Chu Phàm chém một nê nhân thành hai nửa.

La Liệt Điền bước nhanh tới, sắc mặt hắn ngạc nhiên gọi một tiếng:

- Cha?

Chu Phàm ngây ra một thoáng, lúc này hắn mới phản ứng được La Liệt Điền không phải đang gọi hắn, mà là gọi nê nhân.

Bởi vì La Liệt Điền đang nhìn chằm chằm nửa khuôn mặt của nê nhân.

- Hắn là cha ngươi?

Chu Phàm nhìn nê nhân dần dần tróc ra bụi bặm.

- Không sai, cha ta chết rất nhiều năm rồi, nhưng ta vẫn có chút ấn tượng với khuôn mặt này.

Trên mặt La Liệt Điền lộ ra vẻ hoang mang.

Chu Phàm và La Liệt Điền kể lại tình huống với đám người Hoàng phù sư.

- Chẳng trách ta lại cảm thấy quen thuộc như vậy, những người này đều là những người đã chết trong thôn.

Sắc mặt Lỗ Khôi có chút xanh mét nói.

Đây là người chết phục sinh.

- Nhưng không phải bọn họ sớm đã chết rồi à? Vì sao còn có thể sống lại?

La Liệt Điền có chút bối rối ngươi, cha hắn không ngờ lại trở thành quái quyệt.

- Loại tồn tại không biết này có liên quan tới Thải Y Thể, chuyện gì cũng có khả năng phát sinh, loại chuyện này không cần nghĩ nhiều.

Hoàng phù sư lạnh lùng nói,

- Những kẻ này chỉ là quái quyệt biết công kích người mà thôi, không thể vì chúng giống như thân nhân đã chết của mình mà lưu thủ.

Bọn Chu Phàm gật đầu, đồng ý với cách nói của Hoàng phù sư.

Rất nhanh đội hộ vệ lại phát hiện, những nê nhân bị giết chết đó lại bắt đầu mấp máy nặn lại trên mặt đất.

Chu Phàm nghiêm mặt, giơ đao gỉ trong tay lên, chém tan một khối nê nhân vừa nặn lại.

Bình Luận (0)
Comment