Bọn Chu Phàm cau mày đang muốn tiến lên, giết chết đợt nê nhân bảy màu này rồi lại tiếp tục nghĩ biện pháp.
- Trước tiên đừng đi tới.
Chu Phàm nhướn mày, ngăn cản bọn Hoàng phù sư lại,
- Chúng hình như là chậm lại rồi.
Bọn Hoàng phù sư dừng chân lại rất nhanh cũng có phát hiện, nê nhân bảy màu vốn chạy rất nhanh quả nhiên là càng chạy càng chậm, cho đến khi chúng ngừng lại, bùn đất trên người theo gió rơi xuống, cho đến khi triệt để đổ sụp trên mặt đất.
- Đây là chúng làm gì thế?
Lỗ Khôi cảnh giác hỏi.
Mọi người đợi một lúc, những bùn đất đó không còn nặn lại thành nê nhân đứng lên nữa.
Hoàng phù sư do dự một chút nói:
- Những quái quyệt này có thể là rời khỏi quang quyển bảy màu một cự ly nhất định thì không thể duy trì được nữa.
Giải thích này là hợp lý nhất, nhưng bất kể là thế nào thì nê nhân bảy màu cũng tiêu tán rồi, khiến đội hộ vệ cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Đến giờ bọn họ đã đi được trên xích đạo hơn một tiếng, có thể nói là cách Tam Khưu Thôn càng lúc càng xa.
Liên tục không ngừng bôn ba hơn một tiếng, người thường của Tam Khưu Thôn đang di chuyển sớm đã mỏi mệt không chịu nổi.
Có điều hai vị Phù Sư Hoàng, Mao không cho bọn họ nghỉ ngơi, mà là tiếp tục thúc giục bọn họ đi tới, cho đến khi nhìn thấy một cây nhãn khổng lồ ở cạnh xích đạo, đội ngũ di chuyển mới ngừng lại.
Cây nhãn này chỉ cao hơn mười trượng, nhưng lại rất lớn, phải mười người mới có thể ôm hết.
Bọn họ dừng lại vừa để nghỉ ngơi ăn gì đó cũng là vì đám người.
Không bao lâu sau, lại một đội ngũ gần ngàn người từ trên một xích đạo khác uốn lượn đi đến, là người của Ẩn Phúc Thôn.
Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn và một vị khác Lưu phù sư khác chắp tay với hai vị Phù Sư Hoàng, Mao và bọn Chu Phàm.
Chu Phàm còn chú ý thấy cánh tay trái của vị Lưu phù sư đó bị thương, Địch phù sư cũng lộ ra có chút chật vật.
- Chúng ta bị quái quyệt nê nhân cổ quái tập kích.
Địch phù sư chua chát nói.
Bọn Chu Phàm mới biết, thì ra Ẩn Phúc Thôn cũng gặp phải nê nhân bảy màu tập kích.
Có điều Ẩn Phúc Thôn, bao gồm cả hai vị Phù Sư ở bên trong hiện tại chỉ còn lại ba vị võ giả cùng một số đội viên tuần tra bình thường, bọn họ bị nê nhân bảy màu tập kích, tất nhiên không thể ứng đối nhẹ nhàng như bọn Chu Phàm.
Mọi người nói chuyện một lúc, đội di chuyển của Mãng Ngưu Thôn cũng đến.
Ba thôn cuối cùng cũng hội hợp ở địa điểm ước định.
Rất nhanh bọn Chu Phàm và người của Ẩn Phúc Thôn đều biết, Mãng Ngưu Thôn cũng gặp phải tập kích tương tự.
Những nê nhân đó đều giống với tổ tiên đã chết.
Lúc trước Tam Khưu Thôn và Mãng Ngưu Thôn từng phát sinh mâu thuẫn không nhỏ, nhưng ở trong đoạn đường xá không tính là ngắn này, võ giả của hai quyết định đoàn kết lại, không ai nhắc tới đoạn ân oán này nữa.
Dẫu sao bọn họ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm không biết trên đường xá, xảy ra mâu thuẫn, đối với ai cũng không có lợi.
Lúc trước chỉ dùng Tiêu Tức Phù thương nghị địa điểm hội hợp, nhưng hợp tác chi tiết hơn thì lại không thể dùng Tiêu Tức Phù để thương lượng, các võ giả Phù Sư của ba thôn vừa đi vừa thương nghị.
Ba thôn có hơn bốn ngàn người, đều ngồi xuống nghỉ ngơi, mỗi người nói một câu cũng lộ ra rất ồn ào, các võ giả Phù Sư của ba thôn chỉ có thể đi tới chỗ xa một chút mới có thể tìm được nơi coi như là im lặng.
Võ giả Phù Sư của Ba thôn cộng lại có mười bốn người, vốn nên là nhiều hơn mới phải, bởi vì nguyên nhân Kiển Thụ mà tổn thất vài vị.
Người ở đây phần lớn đều từng tham gia đội thảo phạt Kiển Thụ, vì vậy mà đều quen biết nhau.
- Định hợp tác thế nào?
Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn mở miệng nói,
- Hay là chúng ta gom toàn bộ người lại, sau đó sắp xếp ra một đội hộ vệ mới, hộ tống hơn bốn ngàn người đi.
Lời này của Địch phù sư khiến võ giả Phù Sư của Tam Khưu Thôn và Mãng Ngưu Thôn bảo trì trầm mặc, cuối cùng là Tống phù sư của Mãng Ngưu Thôn lắc đầu nói:
- Không ổn, người của ba thôn không quen nhau, tùy tiện trộn lẫn vào, nói không chừng sẽ xảy ra mâu thuẫn gì đó.
- Tam Khưu Thôn thì sao?
Địch phù sư nhìn về phía hai vị Phù Sư Hoàng, Mao.
Hoàng phù sư nhíu mày nói:
- Mãng Ngưu Thôn nói rất có lý.
Địch phù sư và Lưu phù sư của Ẩn Phúc Thôn liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo vẻ thất vọng, hiện tại thực lực của Ẩn Phúc Thôn yếu nhất, bọn họ là rất hi vọng có thể hợp thôn cùng lên đường, như vậy áp lực của bọn họ sẽ nhỏ lại rất nhiều.
- Ý của các ngươi là muốn tách ra đi à?
Địch phù sư nhìn võ giả Phù Sư của hai thôn, hỏi.
Trương phù sư của Mãng Ngưu Thôn lắc đầu nói:
- Chúng ta đã đồng ý hội hợp ở đây, vậy sẽ không tách ra.