Hoàng phù sư ho khẽ một tiếng nói:
- Ý của thôn ta là đi cùng nhau, có điều vẫn tách ra quản lý, khi gặp phải nguy hiểm chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, nhưng nếu nguy hiểm quá lớn không chiếu cố được, vậy chỉ có thể ai quét tuyết trước cửa nhà nấy.
Đây là bọn Chu Phàm đã trải qua thảo luận nghiêm túc, khi năng lực có thừa, thích hợp chiếu cố thôn khác một chút cũng không sao, nhưng nếu nguy hiểm quá lớn, thôn mình còn không lo được, bọn họ cũng không thể hi sinh thôn mình mà đi cứu hai thôn khác, chỉ có thể ai lo thôn nấy.
Ai cũng có tư tâm, không ai có thể vĩ đại như vậy.
- Mãng Ngưu Thôn cũng có ý tương tự.
Tống phù sư mở miệng đáp.
- Hoàng huynh, Tống huynh, chúng ta bình thường quan hệ tốt như vậy, sao các ngươi có thể làm thế?
Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn tức giận đến trừng mắt.
- Địch huynh, thực sự xin lỗi, chức trách của chúng ta là bảo hộ Tam Khưu Thôn, chứ không phải Ẩn Phúc Thôn, đây là phương án thỏa đáng nhất mà chúng ta có thể đưa ra rồi, nếu Ẩn Phúc Thôn không đồng ý, vậy chúng ta chỉ có thể mạo hiểm tách ra mà đi thôi.
Hoàng phù sư lắc đầu, thái độ rất kiên định.
Người của Mãng Ngưu Thôn không mở miệng, nhưng nghĩ chắc cũng là ý tứ như vậy.
Nếu không bởi vì Ẩn Phúc Thôn có hai Phù Sư chắc có thể mang tới có trợ giúp rất lớn cho bọn họ, bọn họ không nhất định đã mang theo Ẩn Phúc Thôn đã xem như là gánh nặng.
- Vậy dựa theo lời các ngươi nói mà làm, ba thôn quản lý đơn độc, khi có nguy hiểm sẽ giúp đỡ nhau.
Trên mặt Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn lộ ra vẻ suy sụp, kỳ thật trước khi đi đã có dự đoán, điều này quả thật không trách được bọn họ, nếu tình cảnh của Ẩn Phúc Thôn đổi cho Tam Khưu hoặc Mãng Ngưu Thôn, Ẩn Phúc Thôn cũng sẽ làm ra đối sách như vậy.
Hợp lại đi cùng nhau như vậy, vẫn có lợi ích, ít nhất không cần đơn độc đối mặt với tất cả nguy hiểm.
Thấy Ẩn Phúc Thôn đồng ý, Tống phù sư của Mãng Ngưu Thôn lại nói:
- Vậy hiện tại chúng ta xác định vị trí thứ tự của ba thôn.
Vừa nói ra những lời này, người đang thương nghị ở đây lại bảo trì im lặng.
Ba thôn đều phải ở trong xích đạo, vậy không thể xếp ngang ra ba hàng, xếp thành ba hàng cũng không có lợi cho quản lý riêng biệt, cho nên chỉ có thể là dùng trận hình trước sau đi tới.
Có lợi nhất là vị trí ở giữa, cho dù ở giữa nhìn thì bị đầu đuôi kẹp lấy, khi phát sinh nguy hiểm khó có thể đào thoát, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, nếu thật sự phát sinh nguy hiểm, hoàn toàn có thể chạy trốn sang bên cạnh, đều là có nguy hiểm, vậy không cần để ý ở dã ngoại còn có nguy hiểm khác không.
Mà đội ngũ ở phía trước còn phải đối mặt với nguy hiểm phía trước, đội ngũ phía sau thì phải cẩn thận phía sau có gì đó giết tới, nói đi nói lại, vẫn là ở giữa an toàn nhất.
Các võ giả của ba thôn ở phương diện trận hình trước khi xuất phát sớm đã cân nhắc tới rồi, đương nhiên là không ai lừa được ai.
- Bốc thăm đi.
Trứu Thâm Thâm nhìn mọi người, nghiêm mặt nói.
- Không thể, ta không đồng ý.
Tống phù sư mở miệng phản đối, lần trước bốc thăm Mãng Ngưu Thôn rút được vị trí kém nhất, trong lòng hắn có một chút ám ảnh.
- Không đồng ý bốc thăm, vậy luận võ quyết định, một hồi định thắng thua, ai thắng người đó chọn vị trí trước.
Chu Phàm chậm rãi mở miệng nói.
Sắc mặt Tống phù sư có chút biến thành màu đen, hắn liếc Chu Phàm một cái, do dự một chút nói:
- Vậy cứ bốc thăm đi.
Trải qua khiêu chiến hợp thôn lần trước, lại thêm thảo phạt Kiển Thụ, ở đây người tự nhận có thể thắng được Chu Phàm cũng chỉ có các Phù Sư, nhưng hai vị Phù Sư của Mãng Ngưu Thôn không thể ra sân tỉ võ, vậy trong Mãng Ngưu Thôn cho dù là Nghiêm Long Cầm cũng không phải là đối thủ của Chu Phàm, việc gì phải tự rước lấy nhục?
Bốc thăm mới là cách làm công bằng nhất, rất nhanh liền có kết quả, lần này vận khí của Tam Khưu Thôn rất không tốt, rút trúng hàng đầu, mà hai vị Phù Sư của Ẩn Phúc Thôn thì bật cười, bọn họ rút được vị trí ở giữa, về phần Mãng Ngưu Thôn thì bình thường, chọn được vị trí phía sau.
Vị trí đương nhiên sẽ có ảnh hưởng, nhưng cũng không cách biệt lớn đến mức không thể chấp nhận được.
Tam Khưu Thôn tự nhận xui xẻo, cũng không dây dưa trên loại chuyện này.
Xác nhận vị trí, chuyện còn lại có thể từ từ thương lượng, hiện tại mấu chốt là rời xa quang quyển bảy màu đó.
Võ giả của ba thôn thương nghị địa điểm nghỉ ngơi ở trạm tiếp theo, bắt đầu trở về bảo người trong thôn chuẩn bị khởi hành.
Người của Tam Khưu Thôn đi ở hàng đầu, mỗi một đoạn đều có một con chó khứu giác nhạy bén chậm rãi đi canh, lão Vương đầu tay cầm kèn gỗ, hắn dựa vào kèn để khống chế đàn chó.
Đội viên đội hộ vệ của Tam Khưu Thôn cưỡi ngựa qua lại duy hộ trận hình.