Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 316 - Chương 316. Hạ Trại Đêm Đầu Tiên

Chương 316. Hạ trại đêm đầu tiên Chương 316. Hạ trại đêm đầu tiên

Khi Chu Phàm tuần tra ở đoạn giữa, thỉnh thoảng lưu ý vị trí của cha mẹ.

Kỳ thật đừng nói tình huống nguy hiểm lớn đến không thể giúp thôn khác, còn có khả năng nguy hiểm đến thôn dân của Tam Khưu Thôn cũng không thể chiếu cố, nếu thật sự đến mức đó, Chu Phàm chỉ có thể ưu tiên bảo vệ tốt cha mẹ.

Đội ngũ mấy ngàn người, cộng thêm khi di chuyển phải khuân vác đồ, có đôi khi nhìn không thấy điểm cuối.

Cho đến buổi chiều, ba thôn mới ngừng lại cạnh một con sông.

Chỉ có nước mà con sông cung cấp mới có thể đun nước nấu cơm, đây cũng là địa điểm nghỉ ngơi sau khi các võ giả của ba thôn thương nghị, bọn họ sẽ vượt qua một đêm ở đây.

Phía trước ba thôn đều có một chiếc xe đẩy tay bốn bánh, nơi đó có xe đẩy tay hai con tuấn mã kéo, bốn bánh xe đều từ Xích Hắc Tinh Thiết đả tạo thành, trên xe đẩy đặt Vệ Cổ.

Vệ Cổ là vật phẩm quý giá nhất của thôn, nếu Vệ Cổ không còn, vậy thôn này rất khó may mắn sống sót ở thế giới khó khăn này.

Ba thôn dừng lại, đều có võ giả đi đến Vệ Cổ của thôn mình.

Chu Phàm và Lỗ Khôi mỗi người một bên nâng Vệ Cổ, Vệ Cổ này nhìn thì là từ gỗ và da thú đúc thành, nhưng lại nặng tới hơn hai ngàn cân.

Nếu không phải võ giả khí lực to lớn, cũng khó mà nâng lên được.

Có điều Chu Phàm và Lỗ Khôi nâng lại rất thoải mái, bọn họ nâng Vệ Cổ đến hố đất hình bánh xe đã được đào sẵn ở bên cạnh xích đạo, sau đó dựng thẳng Vệ Cổ trên hố đất, khiến Vệ Cổ có thể đứng được.

Vệ Cổ dựng trên mặt đất, mọi người mới triệt để yên tâm.

Tam Khưu Thôn có hơn một ngàn người, không biết phải ném bao nhiêu tấm U Diễm Phù vào trong lửa trại để chống đỡ hắc ám.

U Diễm Phù tiêu hao mỗi đêm sẽ lớn đến một thôn không thể thừa nhận được.

Chỉ cần để Vệ Cổ tiếp xúc với đại địa, Vệ Cổ có thể phát huy ra tác dụng của nó, chống đỡ tuyệt đại bộ quái quyệt cấp bậc Huyết Du, Bạch Oán, Hắc Oán, những quái quyệt trốn trong bóng đêm cũng không ngoại lệ, cho dù là quái quyệt cấp Huyết Oán trở lên không ngăn cản được, nhưng cũng có thể phát ra tiếng trống báo động trước.

Điều này khiến bọn họ chỉ cần cẩn thận cảnh giác Hắc Du Quái Quyệt là được rồi.

Ẩn Phúc Thôn và Mãng Ngưu Thôn cũng thông qua Vệ Cổ để chống đỡ nguy hiểm trong đêm tối ở dã ngoại.

Rất nhanh đội viên đội tuần tra từ trong sông múc về một chậu nước, Hoàng phù sư để một đạo phù lục vào trong một chậu nước.

Đây là Trắc Thủy Phù, một lát sau, nước trong chậu vẫn trong suốt, Hoàng phù sư mới thu hồi Trắc Thủy Phù, nếu nước trong chậu biến thành màu sắc khác, vậy nước này là không thể dùng để ăn được.

Dã ngoại có rất nhiều dòng nước bị quái quyệt triệt để làm ô nhiễm, cần phải cẩn thận.

Trắc Thủy Phù chỉ là một loại kiểm tra trong đó, khi Trắc Thủy Phù kiếm tra nước, đội viên đội tuần tra cũng đút nước cho một con thỏ trong lồng, qua một đoạn thời gian, con thỏ vẫn không có vấn đề gì.

Người của Tam Khưu Thôn mới yên tâm.

Mỗi nhà mỗi hộ đều hành động, người múc nước người lấy củi, bận rộn làm cơm chiều, bọn họ vẫn còn lương khô nhất định, nhưng lương khô là để giành dùng khi không thể nhóm lửa nấu cơm, không thể tùy tiện sử dụng.

Không thể không nhắc tới là, La Liệt Điền nhát gan một chút, nhưng quản lý doanh địa rất gọn gàng ngăn nắp.

Người của Đội tuần tra phân tán ra cảnh giác xung quanh, phòng ngừa có Hắc Du nhảy vào trong đám người, gây thương tổn tới tính mạng của thôn dân.

Khói bếp lượn lờ từ địa vực này dâng lên.

Chu Phàm nhìn phương hướng bọn họ đi tới, hiện tại chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ở chân trời có một vầng quang hoàn bảy màu, giống như cầu vồng sau mưa.

Điều này chứng tỏ đội di chuyển của ba thôn trải qua một ngày bôn ba đã cách quang quyển bảy màu của Trường Hà Lâm càng lúc càng xa.

Chu Phàm thu hồi tầm mắt, hắn lại nhìn thấy đám nữa nhân Tiểu Liễu và Quế Phượng, Chu Xuân Mai, mẹ của Sầu chuẩn bị cơm chiều, mấy nam nhân bọn Sầu Hầu thì bổ củi nấu nước.

Hắn lắc đầu, không tới hỗ trợ, bởi vì chức trách của hắn là trực thủ.

Cho đến khi sắp ăn cơm chiều, Tiểu Liễu mới gọi hắn tới.

Hai gò má của Tiểu Liễu đã bị khói lửa hun cho đỏ bừng, Chu Phàm cười cười vừa nói chuyện với Tiểu Liễu vừa quay về trận địa chỗ nhà mình.

Khi ăn cơm, Chu Xuân Mai vẫn không hoà nhã gì với Chu Phàm, Chu Phàm biết là bởi vì chuyện của hắn và Tiểu Liễu, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ nhẹ giọng nói chuyện với người khác, dặn dò buổi tối phải chú ý những gì.

Cho dù có Vệ Cổ có bên cạnh, cũng không thể khinh thường, đối với người thường mà nói, cho dù là một con Bạch Du có tính công kích cũng rất nguy hiểm, nơi này dẫu sao cũng không phải trong thôn.

Mấy người bọn Chu Nhất Mộc đều nghiêm túc thảo luận chuyện qua đêm với Chu Phàm.

Sau khi ăn xong cơm chiều, những võ giả như Chu Phàm toàn bộ đều bị gọi đi, các võ giả Phù Sư của ba thôn tụ tập cùng một chỗ.

Bình Luận (0)
Comment