Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 317 - Chương 317. Hạ Trại Đêm Đầu Tiên (2)

Chương 317. Hạ trại đêm đầu tiên (2) Chương 317. Hạ trại đêm đầu tiên (2)

Trong doanh địa di chuyển lâm thời đã đốt lên từng đống lửa trại.

Nhiệt độ đêm hè sẽ không quá thấp, đốt lửa trại chỉ là để tránh khi bất ngờ phát sinh thì lại không nhìn thấy gì, ở dã ngoại khắp nơi đều là cây cối, cũng không thiếu gỗ.

Các võ giả Phù Sư tụ ở cạnh một đống lửa trại, lấy ra mấy tấm bản đồ da dê, tối nay bọn họ phải thương nghị ra lộ tuyến tiến lên của đội di chuyển.

Nơi ba thôn muốn tới tên là Phần Cốc Địa.

Lý là khu vực hành chính cấp nhỏ nhất của Đại Ngụy triều, nhưng cương thổ của Đại Ngụy rộng lớn vô ngần, cho dù là khu vực cấp lý cũng lớn tới khiếp người, càng là nơi hẻo lánh có đôi khi địa vực quản hạt lại càng lớn, địa vực Thiên Lương Lý ở phía nam lại càng là như vậy.

Nơi ban đầu của ba thôn được gọi chung là Đê Khưu Nguyên, đã thuộc về địa vực xa xôi của Thiên Lương Lý, Phần Cốc Địa bọn họ muốn tới xem như là ở khu vực trung tâm của Thiên Lương Lý, cách Thiên Lương Thành cũng chỉ có cước trình một ngày thời gian qua lại.

Trước tiên không nói Phần Cốc Địa thế nào, hiện tại bọn họ đầu tiên phải tới được Phần Cốc Địa, mới có thể cân nhắc chuyện sau đó.

Từ Đê Khưu Nguyên đến Phần Cốc Địa, có một số nơi là không có xích đạo, bọn họ phải vượt qua hoang dã, mới có thể tìm được một đoạn xích đạo khác, trong lúc này diễn sinh ra vài lộ tuyến.

Mỗi một lộ tuyến đều có chỗ nguy hiểm của mình, không có lộ tuyến an toàn tuyệt đối, loại thảo luận này là tới tới lui lui giữa sáu Phù Sư.

Những dế nhũi như Chu Phàm, có người cũng chỉ từng đi qua Thiên Lương Thành, có người giống như Chu Phàm, thậm chí ngay cả Đê Khưu Nguyên cũng là lần đầu tiên đi ra.

Nếu bàn về quen thuộc đối với địa hình của Thiên Lương Lý, tất nhiên là sáu Phù Sư tuổi tác rất lớn này.

Có điều Chu Phàm vẫn nghiêm túc lắng nghe, hắn hi vọng tìm hiểu được về Thiên Lương Lý nhiều hơn.

Cuối cùng thảo luận gần nửa canh giờ, lộ tuyến mới được sáu vị Phù Sư xác định, lộ tuyến tiến lên này không phải gần nhất, nhưng bọn họ cân nhắc tới đại đa số đều là lộ tuyến được cho rằng khá an toàn.

Lộ tuyến này phải rời khỏi xích đạo xuyên qua Gia Thụ Pha, lại từ xích đạo của Gia Thụ Pha thuận theo Kê Vĩ Giang mà xuống, sau đó lại xuyên qua Bạch Mao Thảo Địa, tìm được xích đạo thứ hai, sau đó có thể dọc theo xích đạo đi tới Phần Cốc Địa mà bọn họ muốn tới.

Sáu Phù Sư nhìn lộ tuyến, trầm mặc không nói gì, đây đã là lộ tuyến an toàn nhất bọn họ nghĩ đến rồi, về phần lộ tuyến khác, đều là từng truyền ra những lười đồn chẳng lành, nếu là võ giả mau chóng đi qua những nơi chẳng lành đó thì còn dễ nói, nhưng đội di chuyển khổng lồ, đúng là không dám đi những lộ tuyến đó.

Nhưng lộ tuyến này vẫn tồn tại quá nhiều chỗ không xác định, đi qua dã ngoại trước giờ là một chuyện rất nguy hiểm, đối với võ giả mà nói cũng là vậy.

Lộ tuyến này dựa theo tốc độ tiến lên của đội di chuyển, sợ rằng còn cần bốn ngày.

Bốn ngày tương lai này sẽ rất gian nan.

Sáu Phù Sư lấy lại bình tĩnh, bắt đầu nghiêm túc giảng giải địa hình, nguy hiểm có khả năng tồn tại ở mấy nơi này cho đám võ giả dế nhũi của Đê Khưu Nguyên như bọn Chu Phàm.

Sau khi thương nghị xong, võ giả của ba thôn lại tách ra, tự động an bài chuyện trực đêm của thôn mình.

Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao tuổi tác đã cao, không thể để bọn họ trực đêm, Tam Khưu Thôn có bốn võ giả bọn Chu Phàm, hai người một tổ, Chu Phàm và La Liệt Điền chia làm một tổ, Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm chia làm một tổ.

Chu Phàm và La Liệt Điền trực nửa đêm trước, hai canh giờ của nửa đêm trước trôi qua rất nhanh, trừ xa xa không ngừng truyền đến tiếng gầm khẽ quái dị thì không có quá nhiều dị thường.

Đánh thức Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm, Chu Phàm đi ngủ.

Doanh địa im ắng, chỉ có ánh lửa trại lờ mờ lay động.

Rất nhanh trời đã sáng.

Trong đám người vừa tỉnh lại của Tam Khưu Thôn bỗng nhiên truyền đến thanh âm hoảng loạn sợ hãi.

Chu Phàm mở mắt, hắn hơi biến sắc từ dưới đất bắn lên, đầu tiên là nhìn đám người cha mẹ trong doanh địa vẫn bình yên vô sự, sau đó hắn mới chạy tới chỗ phát ra tiếng.

Trong doanh địa lâm thời của Tam Khưu Thôn, chỗ huyên náo hỗn loạn như vậy có tới ba.

Chu Phàm phóng tới một chỗ ở gần hắn nhất, cũng có đội viên tuần tra đang xông tới bên này.

Khi đi tới, nhìn thôn dân đã quây thành một vòng, hoàn toàn không nhìn thấy tình huống bên trong, Chu Phàm quát:

- Không phải đội hộ vệ đều tránh ra cho ta.

Thôn dân đang vây quanh vội vàng tản ra.

Chu Phàm đi vào, nhìn thấy là một phụ nhân đang gào khóc, còn có tiếng tức giận mắng chửi của hán tử trung niên, bên cạnh có mấy người đang khuyên bảo.

Chu Phàm nghiêm mặt quát hỏi:

- Thế này là sao?

Bình Luận (0)
Comment