Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 318 - Chương 318. Tìm Kiếm

Chương 318. Tìm kiếm Chương 318. Tìm kiếm

Chu Phàm thân là phó đội trưởng đội hộ vệ, trong thôn có không ít người nhận ra hắn, hán tử trung niên đó không dám mắng bà nương nhà mình nữa, hắn đi tới, tới sắc mặt trắng bệch nói:

- Chu đội trưởng, tiểu hài tử nhà ta không thấy đâu rồi.

- Tiểu hài tử nhà ngươi bao tuổi? Hắn biến mất thì mau đi tìm đi, ở đây cãi cọ làm gì.

Chu Phàm nhướng mày nói, hắn còn tưởng rằng là chuyện gì, tiểu hài tử có thể ngủ dậy chạy tới chỗ khác chơi, chỉ cần không chạy ra khỏi phạm vi của Vệ Cổ chắc không có đại sự.

- Hắn bảy tuổi.

Hán tử trung niên chua chát nói,

- Tối hôm qua chúng ta ngủ quá say, sáng sớm hôm nay dậy thì không thấy hắn, cũng đi tìm rồi, nhưng không tìm được.

Chu Phàm ngây ra một thoáng, lạnh lùng nói:

- Càn quấy, thôn chính và lão đại nhân đã tam lệnh ngũ thân, nơi này là dã ngoại, không phải ở trong thôn, phải trông người và đồ nhà mình.

Chu Phàm không nói chuyện với nhà này nữa, hắn nhìn chung quanh một vòng hỏi:

- Các ngươi có nhìn thấy tiểu hài tử nhà hắn không?

Chỉ là các thôn dân vây xem đều lắc đầu.

Điều này khiến Chu Phàm nhíu mày, rất nhanh có một đội viên tuần tra bước nhanh tới, ghé vào bên tai hắn cấp tốc nói vài câu, sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng.

Hai nơi hỗn loạn còn lại cũng không thấy tiểu hài tử.

Tam Khưu Thôn vào sáng sớm đầu tiên ở dã ngoại biến thành rất không yên bình, ba tiểu hài tử sáu bảy tuổi đều biến mất.

Mấy vị võ giả của Tam Khưu Thôn khẩn cấp tụ tập cùng một chỗ.

Sắc mặt Trứu Thâm Thâm và Lỗ Khôi đều rất khó coi, bọn họ trực thủ nửa đêm tới sáng, nếu ba tiểu hài tử đó thật sự xảy ra chuyện, trách nhiệm là ở bọn họ.

- Chúng ta đã tìm khắp doanh địa vẫn không thấy người, ta đã sai người tới Ẩn Phúc Thôn hỏi, nếu Ẩn Phúc Thôn cũng không thấy, vậy tới Mãng Ngưu Thôn hỏi thử xem, chắc sẽ có thể tìm được.

La Liệt Điền mở miệng nói.

- Ta nghĩ khả năng bọn họ chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của Vệ Cổ là rất thấp, có lẽ thực sự là chạy đến doanh địa của thôn khác rồi.

Hoàng phù sư nghĩ nghĩ một chút, mở miệng nói,

- Chờ một chút xem thế nào.

Ngay khi bọn Chu Phàm đang nói chuyện, đội viên tuần tra đi hỏi chạy vội về báo cáo, sau đó bọn Chu Phàm nghe thấy một tin tức còn tệ hơn.

Ẩn Phúc Thôn và Mãng Ngưu Thôn cũng có tiểu hài tử biến mất.

Tin tức này khiến sắc mặt các võ giả của Tam Khưu Thôn đều khẽ biến, bọn họ cuối cùng cũng nhận thấy, đây chỉ sợ là một chuyện rất dị thường.

Trầm mặc một lúc, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao bảo La thôn chính dẫn người đi ổn định trật tự, bảo các thôn dân nhóm lửa nấu cơm bình thường.

Sáng sớm doanh địa của ba thôn lại khói bếp lượn lờ.

Chuyện tiểu hài tử biến mất liên lụy cả ba thôn, rất nhanh các võ giả Phù Sư của ba thôn lại tụ tập cùng nhau.

Bọn họ thống kê tình huống một chút, đêm qua ba thôn tổng cộng có mười một tiểu hài tử biến mất, hơn nữa không chỉ là người nhà của tiểu hài tử không phát hiện bọn họ biến mất, thôn dân trong doanh địa cũng không có phát hiện gì.

Vệ Cổ không vang, đội hộ vệ trực đêm của các thôn cũng không phát hiện ra manh mối gì, mười một tiểu hài tử này giống như bỗng dưng biến mất vậy.

- Vì sao biến mất đều là tiểu hài tử? Là gặp phải quái quyệt thích ăn tiểu hài tử à? Quái quyệt thích ăn tiểu hài tử có không ít, nhưng quái quyệt có thể vô ảnh vô tung mang tiểu hài tử đi, ta thật sự không nghĩ ra được là quái quyệt gì.

Lưu phù sư của Ẩn Phúc Thôn hơi nhíu mày nói.

Mọi người đều đang suy nghĩ, nhưng không ai nghĩ ra là quái quyệt nào làm, quái quyệt chủng loại đa dạng, cứ cách mỗi một đoạn thời gian đều xuất hiện một số quái quyệt mới hoàn toàn không nhận ra, không nhận ra hoặc không nhớ ra là quái quyệt nào làm, cũng không phải chuyện kỳ quái gì.

Đội viên đội hộ vệ của các thôn đang tìm kiếm chung quanh doanh địa, nhưng rất nhanh tìm cả doanh địa một lần, vẫn không phát hiện.

- Không ở doanh địa, vậy có thể là ở dã ngoại, chúng ta chỉ có thể đến dã ngoại điều tra một chút.

Hoàng phù sư sầm mặt nói.

- Nhưng dã ngoại lớn như vậy, chúng ta tìm thế nào?

Có người hơi sửng sốt nói.

- Vậy dùng phạm vi một dặm Vệ Cổ không bao phủ đến để tìm, đừng đi ra khỏi một dặm, nếu chờ làm xong bữa sáng, vẫn không tìm được...

Tống phù sư nói tới đây tạm dừng một chút, hắn nhìn mọi người, ánh mắt lạnh lùng,

- Vậy chúng ta cũng chỉ có thể từ bỏ.

Mọi người trầm mặc, không ai phản đối lời nói của Tống phù sư, bởi vì bọn họ không thể một mực ở lại đây, hơn nữa nếu là như vậy cũng không tìm thấy, những tiểu hài tử đó có thể đã dữ nhiều lành ít rồi.

Bọn họ rất nhanh liền làm ra quyết định, các thôn lấy doanh địa của mình làm trung tâm triển khai tìm kiếm dã ngoại, nếu có phát hiện thì thông tri cho nhau, không ai được phép đi quá xa, đồng thời sau cơm sáng bất kể kết quả thế nào cũng phải lập tức khởi hành, không thể trì hoãn được nữa.

Bình Luận (0)
Comment