Đàn chó ở ngoại vi cũng sủa to lao tới những tiểu hài tử đã chết, mưu toan hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, chia sẻ áp lực cho Chu Phàm.
Nhưng chờ đàn chó lao tới, những tiểu hài tử này đã bị đao gỉ nhanh tới tuyệt luân chặt đứt tay chân và đầu, máu xanh đen rơi xuống dốc cỏ xanh, không ngừng có từng đoạn thi thể gãy lìa dọc theo dốc cỏ trượt xuống.
Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, chiến đấu đã kết thúc.
Chu Phàm cất đao vào vỏ, sắc mặt hắn lạnh lùng nhìn từng mảnh thi thể rơi đầy đất, trong mắt mang theo nộ ý, những tiểu hài tử này trước khi chết thật sự quá thảm, nội tạng trong thân thể toàn bộ đều bị lấy đi rồi.
Nghe thấy tiếng chó sủa và tiếng kèn, người ở phụ cận đều chạy tới bên này, thấy một màn này.
Chu Phàm quát một tiếng với các đội viên này, bảo bọn họ đi thông tri cho người khác.
Võ giả của ba thôn đều có được thông tri, bọn họ đi tới dốc cỏ nhìn thấy những thi thể này, có người trong mắt lộ ra nộ ý, có người thì mặt lộ vẻ bất đắc dĩ thở dài, có người không đành lòng lại dịch tầm mắt đi.
Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn ngồi xổm xuống cẩn thận kiểm tra một chút, sau đó nghiêm mặt lắc đầu nói:
- Không phải quái quyệt phụ thân, là vì độc tố của quái quyệt ăn mòn mà dẫn tới thi biến, loại thi biến này chỉ có thể chống đỡ cho bọn họ hành động một hai ngày, sau một hai ngày, bọn họ đều sẽ lại mất đi sức hành động, không thể nhúc nhích nữa.
Bởi vì độc tố của quái quyệt ăn mòn mà dẫn tới thi biến, đây là chuyện rất bình thường.
- Có thể nhìn ra được là quái quyệt nào làm không?
Phàm mở miệng hỏi.
Sáu vị Phù Sư kinh nghiệm phong phú đều lắc đầu, bất kể là độc tố hay là khoét sạch nội tạng, bọn họ đều cảm thấy rất xa lạ.
- Đốt đi.
Nghiêm Long Cầm của Mãng Ngưu Thôn mở miệng nói.
Những thi thể này bị độc tố không biết lây nhiễm, không thể mang về doanh địa, để tránh lại phát sinh bất ngờ gì.
Sau khi có được đồng ý, ném một tấm phù lục về phía những hài cốt này, thi thể rất nhanh liền bốc cháy, dâng lên một đạo sương khói đen xì.
Các võ giả của ba thôn tự động tản đi, trở lại doanh địa, báo tin tức cho thân thuộc của người chết, rất nhanh trong doanh địa lại vang lên tiếng khóc cực kỳ bi thương.
Người trong doanh địa vừa đau buồn cho những tiểu hài tử đã chết, cũng bắt đầu lo lắng đường xá di chuyển.
Cho dù trước khi ra, đã có chuẩn bị tâm lý nhất định, nhưng chuyện tới trước mắt, bọn họ mới phát hiện, như vậy vẫn còn lâu mới đủ.
Có điều bọn họ đã không thể quay đầu, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.
Dưới bầu không khí này, vội vàng ăn xong cơm sáng, ba thôn lại nhổ trại xuất phát.
Trên mặt không ít đội viên của đội hộ vệ Tam Khưu Thôn đều lộ ra vẻ nản lòng, bọn họ phòng ngự mọi cách, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, trước kia ở trong thôn chưa từng phát sinh chuyện ác liệt đến thế này.
Lỗ Khôi thấy bầu không khí không đúng, hắn lớn tiếng quát to vài câu, các đội viên mới cố xốc lại tinh thần duy trì trận doanh.
Lỗ Khôi cưỡi ngựa đến bên cạnh Chu Phàm, biểu cảm của Chu Phàm lạnh lùng, Lỗ Khôi thở dài nói:
- Đều do ta, đêm qua nếu ta cảnh giác hơn một chút, nói không chừng có thể phát hiện tung tích của những quái quyệt đó.
Trong một đêm liên tục có tiểu hài tử của ba thôn mất tích, quái quyệt này rất có thể không chỉ có một.
Chu Phàm chỉ lắc đầu nói:
- Ta trực thủ nửa đêm trước cũng không phát hiện, không ai ngờ được chúng có thể làm lặng lẽ đến vậy.
- A Phàm, ngươi nói chúng còn có thể tới nơi không?
Lỗ Khôi trầm mặc một chút, bỗng nhiên nói khẽ.
- Đêm qua chúng thành công, khả năng lại đến rất lớn.
Ánh mắt Chu Phàm dần dần biến thành lạnh lùng nghiêm nghị,
- Nếu chúng dám đến nữa...
Sắc mặt Lỗ Khôi ngưng trọng thấp giọng thương lượng một lúc với Chu Phàm, hắn mới cưỡi ngựa tới nói vài câu với bọn Trứu Thâm Thâm, sau đó xoay người đi làm chuyện khác.
Các thôn dân bôn ba trên xích đạo, một ngày lại trôi qua rất nhanh.
Ba thôn di chuyển cuối cùng cũng ra khỏi Đê Khưu Nguyên, quang quyển bảy màu sau lưng đã không thể thấy được nữa, trong ngày này, ba thôn mấy lần gặp phải quái quyệt tập kích, phần lớn là Hắc Du Quái Quyệt rải rác, chỉ độc có một lần là mười con Hắc Du Quái Quyệt đánh tới Ẩn Phúc Thôn.
Tam Khưu Thôn và Mãng Ngưu Thôn tuân thủ ước định, phái ra võ giả, giúp Ẩn Phúc Thôn giết chết những Hắc Du Quái Quyệt này, trong đó Chu Phàm là tích cực nhất, một mình hắn giết bảy Hắc Du.
Khi đêm đến, ba thôn thuận lợi hoàn thành đoạn đường hôm nay, lại bắt đầu hạ trại chuẩn bị qua đêm.
Xích đạo này đã tới cuối rồi, đợi tới ngày mai, ba thôn sẽ khó tránh khỏi phải bước vào trong hoang dã, phải xuyên qua một nửa Gia Thụ Pha, tìm được xích đạo thứ hai, đây sẽ là một chuyện nguy hiểm hơn.