Sau khi hạ trại, các võ giả Phù Sư của Tam Khưu Thôn lại tụ cùng một chỗ, thấp giọng thương nghị chuyện qua đêm.
La Liệt Điền nói:
- Trong thôn trước mắt gia đình có tiểu hài tử đều bảo bọn họ tụ tới góc tây bắc.
- Tốt lắm, vậy xem tối nay chúng còn tới không.
Mao phù sư nghiêm mặt nói.
Lại thương lượng một lúc, mọi người đều giải tán, Chu Phàm trở về ăn cơm với cha mẹ, Chu Phàm nhìn cha mẹ dặn dò:
- Đêm nay những quái quyệt đó rất có thể lại đến nữa, đêm qua chúng chỉ bắt đi tiểu hài tử, nhưng không nói chắc được chúng liệu có công kích người lớn không, buổi tối các ngươi cẩn thận một chút.
Bọn Chu Nhất Mộc đều sắc mặt nghiêm túc gật đầu.
Chu Phàm lại dặn dò bọn họ vài câu, vội vàng ăn xong cơm, mới rời khỏi đi tìm bọn Lỗ Khôi, khiến Chu Phàm có chút tiếc nuối là, Sầu Hầu hắn vẫn chưa thể tự nhiên mở ra Thanh Cân Đồng, nếu không có lẽ có thể mang tới công dụng.
Người của đội hộ vệ Tam Khưu Thôn lấy bụi than chiếu vào góc tây bắc, những bụi than này đều là bụi bếp lấy lúc nhóm lửa thổi cơm.
Cha mẹ có tiểu hài tử đều khẩn trương nhìn động tác của đội thủ vệ.
Bọn họ đương nhiên hiểu, người của đội hộ vệ quây bọn họ lại, là để tránh bi kịch đêm qua phát sinh, cũng đề phòng những quái quyệt đó vẫn có thể đến bắt tiểu hài tử ăn.
La Liệt Điền đi tới trấn an những người này, bảo bọn họ đúng quá sợ, nên làm gì thì làm cái đó, những cái này chỉ là biện pháp dự phòng, bọn họ đi ra xa như vậy, những quái quyệt đó chưa chắc vẫn có thể theo tới.
Rất nhanh trời đã tối triệt để.
Khi từng đống lửa trại bốc cháy, Chu Phàm tìm một chỗ ở góc tây bắc doanh địa nằm xuống, hiện tại hắn phải ngủ, những quái quyệt đó cho dù đến cũng không nhanh như vậy.
Góc tây bắc chỉ có thể bố trí không nhiều lắm đội viên hộ vệ trông coi gia đình có tiểu hài tử, phần lớn đội viên đội hộ vệ vẫn phải trực thủ toàn bộ doanh địa.
Trước khi xuất phát, bọn Hoàng phù sư đã tận hết khả năng mở rộng số lượng đội tuần tra ban đầu, bằng không số lượng đội viên này cũng không tìm ra được.
Những cha mẹ có tiểu hài tử rất lo lắng, thậm chí ôm tâm tư thay phiên trực đêm cũng phải trông chừng hài tử nhà mình.
Đối với những người này bọn Chu Phàm cũng chỉ có thể để kệ bọn họ, kỳ thật nếu những quái quyệt đó lại đến, chỉ sợ chúng cũng sẽ không bởi vì có người tỉnh mà từ bỏ.
Chu Phàm ngủ thiếp đi, tiến vào Khôi Hà Không Gian, Vụ không có mặt, loại tình huống này hắn cũng rất khó có thể câu cá, hắn khổ luyện đao pháp, cho đến khi nghe thấy có người gọi hắn rời khỏi Khôi Hà Không Gian.
Là Lỗ Khôi gọi hắn đổi ca.
- Có phát hiện gì không?
Chu Phàm ngồi dậy hỏi.
Lỗ Khôi lắc đầu nói:
- Ta nghĩ chúng có thể sẽ không tới.
- Trước lúc hừng đông, không thể lơ là.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói,
- Ta trực thủ ở đây, ngươi đi ngủ sớm một chút.
Tuy không thể phân ra quá nhiều đội viên hộ vệ trông coi góc tây bắc, nhưng nơi này sẽ cố định có một võ giả, vừa rồi là Lỗ Khôi, hiện tại tới lượt Chu Phàm.
Mặt Lỗ Khôi lộ vẻ cười khổ:
- Ta làm sao mà ngủ được, ta còn phải ngồi tới hừng đông.
Một đôi con cái của Lỗ Khôi tuổi đều rất nhỏ, hắn là lo cho con cái của hắn.
Khi Chu Phàm đang định nói gì đó, ở góc tây bắc đột nhiên có tiếng thét chói tai của nữ nhân truyền đến.
Chu Phàm và Lỗ Khôi nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng chạy vội tới.
- Đều phòng thủ cho ta.
Lỗ Khôi quát lớn.
Hắn là hô lên với những đội viên ở góc tây bắc, dựa theo kế hoạch, một khi có quái quyệt lẻn vào, những đội viên đó không được chạy loạn, chỉ có thể thủ các góc, phòng ngừa để những quái quyệt đó thừa dịp loạn chạy thoát ra ngoài.
Mà bên mà thì do võ giả giải quyết, nếu đội viên phát hiện quái quyệt muốn lẻn đi, vậy mau lớn tiếng hò hét, thông tri người khác tới trợ giúp.
Chu Phàm và Lỗ Khôi chạy rất nhanh, khóe mắt Lỗ Khôi như muốn rách ra.
Người lớn tiếng hò hét là thê tử của Lỗ Khôi.
Lỗ Khôi chỉ nhìn quét một cái, nữ nhi còn lại đang khóc hu hu, tiểu nhi tử của hắn thì không thấy đâu.
- A Khôi. . . A Khôi. . .
Thê tử giống như phát điên xông tới,
- Ta không ngủ, ta chỉ chợp mắt, ngẩng đầu lên thì nhi tử... Nhi tử đã không thấy tăm hơi rồi.
Lỗ Khôi không nghe, tâm hắn đang loạn giống như kiến bò, hắn điên cuồng nhìn quét xung quanh, ý đồ tìm ra nhi tử.
- Đừng loạn.
Chu Phàm thấp giọng quát,
- Chú ý xem bụi than dưới đất có dấu chân không?
Lỗ Khôi như bị hắt nước lạnh, hắn lập tức định thần nhìn xuống dưới đất, bọn họ rải nhiều bụi than như vậy, chính là để phòng ngừa tình huống quái quyệt sẽ ẩn thân.
- Ở đó.
Chu Phàm dùng tay chỉ một cái, trên bụi than dưới mặt đất xuất hiện một chuỗi dấu chân bốn ngón quái dị.