Ở ngoại vi của thôn là đội hộ vệ của ba thôn.
Mưa to như trút, cuồng phong thổi cho cây cối lay động trong mưa, lá dừa múa như quỷ trảo.
Trên bầu trời cao hơn, điện xà màu trắng bạc chạy trong mây đen, thỉnh thoảng phát ra tiếng sấm vang ầm ầm.
Chu Phàm giữ đấu lạp trên đầu, tâm tình của hắn cũng giống như không ít người, trầm trọng mà lại khẩn trương, mưa lớn như vậy, cũng không biết rơi bao lâu, nếu một mực kéo dài canh giờ canh giờ, hôm nay bọn họ thế tất khó có thể tới được xích đạo của Kê Vĩ Giang.
Qua đêm ở dã ngoại không có xích đạo.... Vậy còn không bằng mạo hiểm đội mưa mà đi.
Trời đen kịt, hạt mưa càng lúc càng lớn, giống như màn trắng rủ xuống, giọt mưa thuận theo cây dừa chảy xuống.
Dưới chân đã có nước nông chảy qua, trâu ngựa la được buộc ở cạnh cây đều thỉnh thoảng bất an đá chân hoặc phát ra tiếng phì phì trong mũi.
Lão Vương đầu ở cách đó không xa đã dẫn theo đàn chó trốn trong lều dừa, Chu Phàm bảo Lão Huynh cũng tới tránh mưa.
Tất cả trước mắt đều bởi vì mưa giống như sương trắng mà biến thành có chút mơ hồ.
Chu Phàm lau nước trên mặt, hắn vẫn nỗ lực nhìn kỹ xung quanh, nhìn ra xa hơn, lưu ý trên trời dưới chân, giáo huấn lần trước bị Tù Sinh Nê phụ thân vẫn còn rất sâu sắc.
Tương tự như Chu Phàm còn có bọn Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm, bọn họ đều biết sự đáng sợ của ngày mưa, nói không chừng lúc nào đó sẽ có quái quyệt lẻn tới.
Nhưng chó của lão Vương đầu thường thường là có khứu giác nhạy bén hơn con người, dưới sự dẫn dắt của Lão Huynh, đàn chó chạy vội ra, không ngừng sủa to.
Đội hộ vệ của ba thôn nghe thấy tiếng sủa của đàn chó trong mưa to, trong lòng đều cả kinh, những chó này ở trên đường đi sớm đã chứng minh tác dụng của chúng, nhất là mấy con do Lão Huynh cầm đầu, rất nhiều lúc chúng đều có thể ngửi được quái quyệt tới.
Không ít người đều nắm chặt binh khí, dán phù lục lên, nhìn bốn phương tám hướng.
Nhưng dưới màn mưa trắng xoá, bọn họ lại không nhìn thấy gì, chỉ nhìn thấy phiến lá run run trên cây dừa, thỉnh thoảng sẽ có quả dừa bị cuồng phong thổi cho rụng xuống, bộ phận quả dừa đập xuống đất không vỡ vụn, mà là lăn trên mặt đất.
Bởi vì do Gia Thụ Pha hơi dốc, có một số quả dứa còn lăn về phía bên Chu Phàm, dưới mưa to, một màn này nhìn thì rất tầm thường, nhưng lại có chút không tầm thường, lần này lăn đến có năm sáu quả.
Đàn chó vẫn đang sủa to, Lão Huynh đi tới bên chân hắn, sủa ầm ĩ về phía những quả dừa lăn tới.
Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, hắn nhìn quét xung quanh, không chỉ là bên hắn, ở chỗ khác cũng không ngừng có quả dừa lăn đến, có một số quả còn là ngược dốc mà lên.
- Cẩn thận dừa trên mặt đất.
Chu Phàm đột nhiên quát to một tiếng.
Nhưng tiếng mưa quá to, tiếng hô này của hắn chưa chắc có thể truyền ra bao xa.
Quả dừa lăn đến trước mặt đội thủ hộ, phát ra thanh âm bốp rồi vỡ thành hai nửa, mỗi quả dừa đều có hắc ảnh to bằng quyền đầu từ dưới đất bắn lên, đánh tới mặt không ít người.
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, keng một tiếng Tinh Sương Đao chém nhanh ra, diễm phong đỏ thẫm chém một hắc ảnh đang tấn công về phía hắn thành hai nửa.
Hai nửa rơi xuống đất ghép lại thành một quả cầu màu đen, quả cầu có ba móng vuốt dài nhỏ bằng nửa đốt ngón tay.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều có phản ứng nhanh chóng như Chu Phàm có nhiều đội viên của đội hộ vệ chưa kịp phản ứng, đã bị quả cầu bám lên mặt, ba móng vuốt dài nhỏ bịt chặt cái miệng đang há ra của họ, sau đó thuận theo miệng bọn họ chui vào, thân thể của những quả cầu này có thể co duỗi giống như cao su.
Những đội viên đội hộ vệ không ngừng bóp cổ mình, dường như rất khó chịu, bọn họ muốn nhổ quả cầu ra, nhưng quả cầu đã thuận theo cổ chui xuống.
Chu Phàm nhìn thấy một màn này, trong lòng mà, lại có hai quả cầu như vậy bắn về phía mặt hắn, cổ tay phải của Chu Phàm hơi rung, đao gỉ giống như một phân thành hai, chém hai quả cầu này thành hai nửa.
Bọn Hoàng phù sư đều nhanh chóng giải quyết quái quyệt kỳ lạ trốn trong quả dừa, nhưng vẫn khó tránh khỏi có một số quả dừa lăn vào trong đám người, từ trong quả dừa vỡ ra bắn tới từng quả cầu màu đen, có một số còn nhanh chóng chui vào trong miệng thôn dân.
Mắt bọn Chu Phàm co rút lại, lập tức giết chết những quái quyệt quả cầu có thể giết, phiền phức là quái quyệt đã chui vào trong cơ thể một số người.
- Đây là Hắc Du Toản Khẩu Trùng (trùng chui miệng).
Hoàng phù sư ở phụ cận lạnh lùng nói, hắn cũng không ngờ những Toản Khẩu Trùng này lại trốn trong quả dừa,
- Bọn họ đã không cứu được rồi.
Một khi Toản Khẩu Trùng đã chui vào có thể lập tức phá hủy tính mạng người ta, từ đó ký sinh trên khối thi thể này.
Hoàng phù sư vừa dứt lời, trong miệng mũi những đội viên và thôn dân bị Toản Khẩu Trùng chui vào có máu huyết phun ra, trên mặt bọn họ lại phủ kín gân nhỏ màu đen.