Thỉnh thoảng có gió thổi đến, rừng dứa phát ra tiếng sàn sạt.
Đội ngũ dài đằng đẵng uốn lượn đi qua trong rừng dừa, Gia Thụ Pha cơ hồ toàn là cây dừa, địa hình lại có chút dốc đứng, nơi như vậy khiến cho đội ngũ di chuyển hành tẩu có chút cật lực.
Mỗi lần gió nhẹ thổi tới, đội hộ vệ lại có một số đội viên phụ trách ngẩng đầu nhìn về phía trước, bước vào loại địa phương cây rừng này, rất có thể sẽ có quái quyệt từ chỗ cao ập tới.
Cho đến chính ngọ, đội ngũ di chuyển dừng lại nghỉ ngơi một lúc, nhưng không nhóm lửa thổi cơm, chỉ ăn một chút lương khô rồi lại khởi hành, đây là chuyện sớm đã thương nghị trước, ở dã ngoại không có xích đạo bọn họ không thể dừng lại quá lâu, phải mau chóng tiến vào trong xích đạo.
Đội ngũ di chuyển yên lặng tiến về phía trước, thời gian nửa ngày này, trong rừng dừa thỉnh thoảng sẽ có một số quái quyệt kỳ lạ nhảy ra, nhưng dưới sự phân biệt chuẩn xác của Phù Sư, đều là một số quái quyệt cấp Hắc Du, Bạch Du, có một số bị đội hộ vệ giết chết, có một số thì đào tẩu.
Quái quyệt đào tẩu, đội hộ vệ cũng không truy đuổi, mà là xoay người đuổi theo đội ngũ di chuyển.
Gió trong rừng dừa càng lúc càng lớn, ngẩng đầu ngước nhìn, bầu trời đang sáng sủa đã dần dần trở nên mây đen dày đặc.
Sắc mặt người của đội hộ vệ khẽ biến, đây là trời sắp mưa, hơn nữa nhìn độ dày của mây, mưa này chỉ sợ là không nhỏ.
Trước kia khi tuần tra sợ nhất chính là trời mưa, ở dã ngoại, gặp phải trời mưa đối với bọn họ mà nói chính là khảo nghiệm còn ác liệt hơn.
Phù Sư của ba thôn nhanh chóng tụ lại.
- Không thể đi nữa, chúng ta phải dừng lại tránh mưa.
Sắc mặt Mao phù sư lạnh lùng nói.
Bình thường trời mưa sẽ có một số quái quyệt đặc thù trở nên sinh động hơn, nếu một khi trời mưa, tiến về phía trước trong mưa, khó có thể tưởng tượng sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm gì.
Nếu so sánh, tuy dừng lại tránh mưa cũng sẽ có nguy hiểm, nhưng so với đi trong mưa thì vẫn an toàn hơn rất nhiều.
Tống phù sư của Mãng Ngưu Thôn thấp giọng chửi thề một câu, hắn gật đầu đồng ý với kiến nghị của Mao phù sư.
Các Phù Sư còn lại đương nhiên cũng sẽ không phản đối.
Các Phù Sư tản ra, thông tri cho người của thôn mình.
Đội ngũ di chuyển rất nhanh liền ngừng lại.
Trong nháy mắt đội ngũ dừng lại, liền dựng Vệ Cổ trên mặt đất, sau khi dựng xong Vệ Cổ, người còn lại bắt đầu tản ra, dùng đao chặt từng cây dừa ở chung quanh.
Chặt cây dừa chung quanh một là để tránh nguy hiểm, thứ hai là những lá dừa đó cũng có thể dùng để chế thành một số dụng cụ che mưa.
Trên bầu trời mây càng lúc càng dày đặc, dần dần chuyển thành mây đen.
Trên mây đen ở chân trời xa xa, có điện quang màu trắng bạc giống như rắn đang chạy, gió cũng biến thành mạnh hơn, thổi cho rừng dừa rung động xào xạc.
Bọn Chu Phàm sớm đã buộc ngựa vào cây, Chu Phàm bước về phía cha mẹ, lại dặn dò bọn họ vài câu, hắn vỗ vỗ vai Sầu Hầu, nói nhỏ:
- Cẩn thận một chút, nhất là dưới chân, nếu có việc gì không ứng phó được thì lớn tiếng gọi ta.
Sắc mặt Sầu Hầu nghiêm túc gật đầu, hắn đã cắm Hàn Cốt Bạch Côn trên bùn đất, tay phải co trong tay áo nắm chặt Tiểu Diễm Phù.
Chỉ chốc lát sau, hạt mưa to như hạt đậu từ trên trời đổ xuống.
Hạt mưa to như hạt đậu từ trên màn trời đen xì hắt xuống đại địa, giống như là kéo xuống một bức rèm che.
Hạt mưa đập lên trên rừng dừa, phát ra tiếng tí tách.
Chu Phàm đã khoác áo tơi, đội đấu lạp.
Khi hắn tuần tra, nhìn một cái về bên cha mẹ, phát hiện bọn họ đều lấy ra đồ che mưa, trong đó không chỉ là Sầu Hầu biến thành cảnh giác, bọn Đại Liễu, Chu Nhất Mộc, Trương Mộc Tượng cũng lấy ra gậy gỗ, sài đao, thậm chí ngay cả Tiểu Liễu cũng rút đoản nhận ở bên hông nàng ra.
Đoản nhận trong tay nàng phát ra ánh sáng màu sắt đen, đoạn trước bén nhọn, cả chuôi là dài tám tấc.
Khi ăn cơm, Chu Phàm từng hỏi lai lịch của thanh đoản nhận bén nhọn này, đây là dao chọc tiết lợn của nhà nàng.
Nhà Đại Liễu tổ truyền ba đời giết lợn để sinh sống, đao này cũng không biết đã làm thịt bao nhiêu con súc vật, nhiễm bao nhiêu máu, nghe nói sớm đã nhiễm một chút hung khí, Đại Liễu đưa cho nàng dùng để phòng thân, đao này cũng giống như cây Hàn Cốt Bạch Côn đó của Sầu Hầu, cũng có tác dụng nhất định đối với quái quyệt.
Không chỉ là bọn cha mẹ trở nên cảnh giác trong mưa, hộ gia đình khác trong thôn cũng nhao nhao lấy ra đồ phòng thân, người sinh hoạt ở thời đại này phần lớn sẽ chuẩn bị một số vật phòng thân để đối phó quái quyệt.
Có lẽ bọn họ không mất đội viên bình thường của đội hộ vệ, nhưng cũng không tính là hạng người tay không tấc sắt.
Ba thôn ở trong mưa không còn là hình rắn dài, mà là tạo thành hình tam giác, cây dừa xung quanh đều bị bọn họ chặt đi, trong rừng dứa dày đặc dọn ra một mảng đất trống.