Có một số người bị Vũ Huyết Nga vồ cho bị thương, có một số người bị Vũ Huyết Nga tóm lên trời, liều mạng giãy dụa mới rơi xuống.
Trong đám người có mấy lão nhân tuổi tác quá lớn chịu loại kinh hãi này, đã hôn mê bất tỉnh.
Trâu ngựa lừa chết nhiều hơn, đàn chó của lão Vương đầu cũng chết một con, hắn đang ngồi xổm bên cạnh con chó đó, đàn chó cũng vây quanh đồng bạn đã chết của chúng, phát ra tiếng sủa khẽ.
Doanh địa thỉnh thoảng truyền đến tiếng khóc trầm thấp đè nén, đó là người lần này mất đi thân nhân đang khóc.
Chu Phàm nghe những tiếng khóc này, hắn đi tới nói mấy câu với cha mẹ, sắc mặt Tiểu Liễu ở bên cạnh có chút trắng bệch, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Chu Phàm xoay người bước về phía chỗ các võ giả đang tụ tập.
Con đường tiếp theo vẫn phải đi tiếp.
Mưa đã dừng, trong không khí trên Gia Thụ Pha tràn ngập ẩm ướt, lờ mờ còn mang theo mùi máu tươi thoang thoảng, dòng nước trong suốt mỏng manh từ sườn dốc chảy xuống.
Nhân số tử vong rất nhanh được thống kê ra, dưới sự tập kích của Toản Khẩu Trùng và Vũ Huyết Nga, ba thôn tổng cộng chết sáu mươi bảy người.
Nghe thấy thống kê này, các võ giả Phù Sư của ba thôn đều trầm mặc.
- Chỉ chết ít như vậy, đây đã là một kết quả rất tốt rồi.
Lưu phù sư của Ẩn Phúc Thôn xoa xoa mi tâm đang cau lại,
- Lần này may mà có Chu đội trưởng.
Lưu phù sư nói tới đây liền nhìn về phía Chu Phàm, trong mắt hắn mang theo vẻ ngạc nhiên, có thể ném cây ra với lực sát thương như vậy, khí lực bạo phát này đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Những người còn lại cũng đều nhìn về phía Chu Phàm, suy nghĩ của bọn họ cũng không khác lắm với Lưu phù sư.
Nếu không có Chu Phàm ném cây dừa phản kích Vũ Huyết Nga, khiến đàn Vũ Huyết Nga đó kiêng kị phải cho bọn họ cơ hội thở dốc, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Sự cường đại của Chu Phàm vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
- Đây là bổn phận của ta.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nói.
- Đã hết mưa rồi, vậy mau thu thập một chút rồi lên đường, đừng trì hoãn tiếp ở đây nữa.
Hoàng phù sư mở miệng nói.
Những người còn lại nhao nhao gật đầu đáp ứng.
Trận mưa này đã làm trì hoãn không ít thời gian của đội ngũ di chuyển, cứ tiếp tục như vậy, trước khi trời tối không thể tới được xích đạo cạnh Kê Vĩ Giang, đến lúc đó bọn họ có lẽ lại phải qua đêm ở dã ngoại không có xích đạo.
Không ai nguyện ý qua đêm ở dã ngoại không có xích đạo cả, như vậy phiêu lưu quá lớn.
Vì vậy phải xuất phát sớm, người đã chết chỉ có thể chôn cất ngay tại chỗ, tế điện qua loa một phen rồi khởi hành xuất phát.
Đội di chuyển tiếp tục đi trong rừng dừa, có một số trâu ngựa lừa bị Vũ Huyết Nga giết chết, những xe ngựa hoặc xe lừa đó đều chỉ có thể dựa vào sức người mà đẩy kéo, nhưng may mà nhân lực đủ nhiều, không làm chậm tốc độ tiến tới.
Phiền phức thực sự là đội viên đã chết của đội hộ vệ, trong người đã chết có mười mấy người là đội viên đội hộ vệ của ba thôn, thiếu hụt đội viên, khiến cho các võ giả và Phù Sư chỉ có thể tiếp tục cưỡng chế mộ binh thôn dân trẻ tuổi khỏe mạnh gia nhập đội hộ vệ.
Nhưng những người này chưa trải qua huấn luyện, trong lúc vội vàng, bọn họ cũng chỉ có thể làm được một số công tác đơn giản như duy hộ trật tự.
Sau cơn mưa, mây đen trên trời tản đi, mặt trời lại xuất hiện, lá dừa khô vàng rải rác trên mặt đất, bọt nước đọng trên cỏ dại bị ánh sáng vàng chiếu cho trở nên óng ánh long lanh.
Khắp nơi đều tràn ngập khí tức trong lành, bầu không khí trầm thấp đè nén của đội ngũ di chuyển cũng được cảnh mới sau cơn mưa hòa tan đi nhiều.
Vì mau chóng tới nơi, tốc độ di chuyển của đám người không thể không đẩy nhanh hơn rất nhiều, bọn họ cuối cùng vào lúc mặt trời chiều ngả về tây xuyên qua được một nửa Gia Thụ Pha, lại tiếp tục tiến tới trên mặt cỏ, không lâu sau bọn họ nhìn thấy xa xa có một dòng sông rộng ba trượng chảy xuống.
Từ dòng sông trở về mấy chục mét có một đường nhỏ đen đỏ uốn lượn cùng với nó, đường nhỏ rộng năm thước, trải đá vụn màu đen.
Đá vụn màu đen là xích đạo làm từ Hắc Dương Thạch, dòng sông đó tất nhiên là Kê Vĩ Giang.
Bọn họ cuối cùng cũng đến nơi, không ít người trên mặt lộ ra nụ cười hiếm có, bọn họ xem như đã vượt qua cửa ải khó khăn thứ nhất ở dã ngoại.
Đội ngũ di chuyển bước vào xích đạo, mọi người cảm thấy cảm giác an toàn đã trở lại.
Đội ngũ di chuyển tạm dừng hạ trại ở phần đầu hoặc có thể nói là phần đuôi của xích đạo này.
Khoảnh khắc Vệ Cổ của ba thôn được dựng trên đất, đầu tiên là các Phù Sư đi kiểm tra nước sông nơi này, sau khi xác nhận không có vấn đề, người của ba thôn bắt đầu bận rộn, bổ củi nấu nước. . .
Khói bếp dâng lên, doanh địa biến thành náo nhiệt mà sinh cơ bừng bừng.