Chu Phàm dẫn theo một đội hộ vệ tuần tra chung quanh, lẳng lặng nhìn một màn này, hắn biết mọi người không phải nhanh như vậy đã quên đi những người đã chết, những chuyện bi thương đó, mà là giấu chúng ở sâu trong đáy lòng.
Đợi cho khi có thể ăn cơm, Tiểu Liễu chạy tới gọi Chu Phàm, trên mặt nàng đã khôi phục nụ cười, nhìn thì giống như không có chuyện gì.
Sau khi ăn xong, các võ giả đều nhân lúc rỗi rãi này tụ cùng một chỗ, thương lượng lộ trình tiếp theo.
- Ngày mai đi thêm một ngày là chúng ta sẽ đi hết xích đạo này, ngày mai chắc không có vấn đề gì lớn, mấu chốt là Bạch Mao Thảo Địa vào ngày kia.
Trương phù sư của Mãng Ngưu Thôn mở miệng nói.
Qua ngày mai, bọn họ sẽ phải đi qua dã ngoại không có xích đạo, chỉ cần qua được Bạch Mao Thảo Địa, nơi đó sẽ một xích đạo có thể đi thông tới Phần Cốc Địa mà bọn họ muốn tới.
- Bạch Mao Thảo Địa chắc không có vấn đề lớn, lúc trước ta và người khác đã đi qua nơi đó mấy lần, cũng không có quái quyệt quá lợi hại sinh hoạt ở đó.
Địch phù sư của Ẩn Phúc Thôn suy nghĩ một chút nói.
Quái quyệt lợi hại trong miệng Địch phù sư là chỉ quái quyệt từ Huyết Du trở lên, chủng loại Bạch Du Hắc Du quá nhiều, hành tẩu ở dã ngoại căn bản không cần cân nhắc tới Bạch Du Hắc Du, bởi vì ở nơi nào cũng có khả năng gặp phải Bạch Du hoặc Hắc Du.
Quái quyệt Huyết Du trở lên có chút thích chạy tán loạn chung quanh, nhưng cũng có loại thích chiếm một nơi, dùng làm lĩnh vực của bản thân nó, nếu có người hoặc là quái quyệt cường đại xâm nhập lĩnh vực của nó, vậy nhất định sẽ phát sinh chiến đấu, cho đến khi có một phương bị trục xuất hoặc bị giết chết mới thôi.
Lộ tuyến hành tẩu của nơi này người ở dã ngoại chính là cố ý tránh những khu vực có thể bị quái quyệt coi là lĩnh vực, đội ngũ di chuyển cũng vậy.
- Trong chúng ta gần đây cũng chỉ có Tống huynh từng đi qua Bạch Mao Thảo Địa, nhưng đó cũng là chuyện hơn một năm trước rồi, không ai dám đảm bảo trong đoạn thời gian này ở đó liệu có bị quái quyệt nào chiếm lĩnh hay không.
Trương phù sư của Ẩn Phúc Thôn lắc đầu.
- Chỉ có thể đi xem trước, nếu có quái quyệt khó giải quyết, không đối phó được chiếm lĩnh nơi đó, vậy chúng ta cũng chỉ có thể đi vòng.
- Muốn vòng qua Bạch Mao Thảo Địa, từ một xích đạo khác đi tới, vậy sẽ mất hơn một ngày.
Mọi người nhao nhao nghị luận, phần lớn là các Phù Sư nói, các võ giả của Đê Khưu Nguyên như Chu Phàm thỉnh thoảng mới ngắt lời nói vào vài câu.
Đợi sau khi xác nhận lộ tuyến, các võ giả đều tự tách ra, trở về thôn của mình, chuẩn bị chuyện qua đêm.
Khi mặt trời xuống núi, chung quanh đều biến thành tăm tối.
Chu Phàm vừa về tới doanh địa, Tiểu Liễu tìm tới hắn, con mắt đen dưới cặp mày liễu dài nhỏ nhìn Chu Phàm.
- Có chuyện gì à?
Chu Phàm thấy nàng không mở miệng, đành hỏi trước.
- Có thể đi dạo cùng ta một chút không?
Tiểu Liễu nói khẽ,
- Nhanh thôi, không làm mất quá nhiều thời gian của ngươi đâu.
Chu Phàm do dự một chút vẫn gật đầu.
Hai người một trước một sau trầm mặc đi tới, phạm vi bao phủ của Vệ Cổ đủ lớn, lại có hắn đi theo, cho dù cách doanh địa xa một chút, cũng sẽ không có vấn đề quá lớn.
Mỗi lần ở riêng với Tiểu Liễu, cảm xúc trong lòng hắn đều rất phức tạp, những cố sự đó giống như lướt qua, nhìn thì cách hắn rất xa, nhưng lại không có lúc nào là không gặm nhấm hắn.
Tiểu Liễu cuối cùng dừng chân ngoài cách bờ Kê Vĩ Giang một trượng.
Ánh sáng mờ mờ khiến mặt nàng có chút cô đơn.
Chu Phàm dừng chân, cùng nàng ngắm mặt sông phẳng lì.
Lão Huynh nhìn bọn họ một cái, yên lặng cúi đầu chậm rãi cắn cỏ xanh bên cạnh, nó ăn lá cỏ không phải vì thích, mà là để làm sạch dạ dày, trên đời luôn có những chuyện không thích lại không thể không làm.
- A Phàm, hôm nay ta rất sợ.
Cho đến khi tà dương biến thành màu đỏ, Tiểu Liễu mới mở miệng nói, giọng nàng có chút khàn khàn.
Tiểu Liễu nhìn mặt sông bị tà dương nhuộm đỏ, nước mắt giống như trân châu đứt dây chảy xuống khuôn mặt trắng nõn, chóp mũi nho nhỏ có chút đỏ bừng, nàng khóc thút thít mấy tiếng, lại lấy tay không ngừng gạt nước mắt.
Chu Phàm trầm mặc không đáp lại, hắn chỉ cần làm một người nghe, nghe Tiểu Liễu kể ra nỗi sợ trong lòng, nàng chỉ là một thiếu nữ ngay cả thôn cũng chưa từng bước ra, xưa nay cho dù có nghe nói tới sự đáng sợ của quái quyệt, nhưng có một số việc không chính mắt chứng kiến, là không thể hiểu được sự tàn khốc của nó.
Cho đến nước mắt không còn rơi nữa, nàng mới thấp giọng nói:
- Quay về đi.
Chu Phàm cười ừ một tiếng.
Có lẽ Tiểu Liễu sợ cha mẹ ở nhà lo lắng, nàng đi rất vội, rất nhanh đã có thể nhìn thấy doanh địa.
Lúc này Tiểu Liễu dừng chân xoay người nhìn Chu Phàm, tà dương chiếu mặt hắn thành màu đỏ cam, khuôn mặt đó lộ ra có chút kiên nghị, từ sau khi hắn khỏi bệnh, thật sự đã có biến hóa rất lớn, nàng đã sắp không nhận ra hắn.