Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 333 - Chương 333. Bờ Kê Vĩ Giang (3)

Chương 333. Bờ Kê Vĩ Giang (3) Chương 333. Bờ Kê Vĩ Giang (3)

Dưới một ánh tà dương cuối cùng, mày liễu của nàng cong lại, nở một nụ cười cực đẹp, cười nói:

- A Phàm, đợi cho tới thôn mới, ta sẽ trộm rượu ngọt cha ta cất cho ngươi uống.

Tiểu Liễu nói xong không đợi Chu Phàm đáp lời đã chạy nhanh đi.

Chu Phàm giật mình, hắn có chút không hiểu vì sao đột nhiên nói muốn mời hắn uống rượu ngọt, hắn cũng không nghĩ nhiều xoay người đi tuần tra.

Đêm đã gần kề, hạ trại cách bờ sông không xa, các đội hộ vệ cảnh giác nhìn Kê Vĩ Giang.

Chu Phàm trực thủ nửa đêm trước, nửa đêm trước một mực bình an vô sự, sau khi đổi gác, hắn tìm một nơi im lặng uống một ngụm Lãnh Diễm Tửu, tu tập Viêm Dương Khí rồi sau đó mới nghỉ ngơi.

Khôi Hà Không Gian.

Trong nháy mắt xuất hiện trên con thuyền quen thuộc, Chu Phàm tìm kiếm thân ảnh của Vụ.

Hắn muốn biết mình hiện tại có bao nhiêu điều sâu xám, hôm nay Toản Khẩu Trùng và Vũ Huyết Nga hắn kích sát ít nhất cũng phải hơn bốn mươi con, đó đều là quái quyệt cấp Hắc Du, chắc hắn đã tích lũy được không ít sâu xám.

Nhưng Vụ không có mặt, Chu Phàm do dự một chút, vẫn quyết định không gọi Vụ ra.

Ở loại hoàn cảnh bên ngoài, hắn đã không thể câu cá, cũng không thể đổi lấy công pháp Kháng Kích Đoạn từ Vụ, đổi rồi hắn cũng không có thời gian tu luyện, chỉ có thể đợi cho tới Phần Cốc Địa mới có thể lại cân nhắc tới việc này.

Nếu chỉ là để xem số sâu xám mà gọi Vụ ra, rất có thể sẽ chọc giận hắn.

Chu Phàm chỉ có thể cầm lấy trọng đao trên mặt đất tiếp tục tu luyện, sau khi khí lực của hắn đạt tới hai vạn cân, thanh trọng đao này tất nhiên cũng được tăng thêm tương ứng.

Có điều dưới tu luyện của hắn trong đoạn thời gian này, cảm thấy đao thuật cơ bản của mình dường như đã lâm vào đình trệ, tiến triển cũng không nhanh mạnh như lúc ban đầu nữa.

Nhưng tu luyện đao thuật cơ bản chung quy vẫn là chuyện dày công, Chu Phàm thu liễm tâm thần, trọng đao trong tay chém ra từng đao.

Chờ sau khi nghe thấy thanh âm la hét ầm ĩ ở bên ngoài, hắn mới thoát ly Khôi Hà Không Gian.

Sáng sớm doanh địa lại từ im lặng biến thành huyên náo.

Một đêm này bình an vô sự, chỉ có mấy có Hắc Du Quái Quyệt lác đác thử trùng kích doanh địa, dưới sự dẫn dắt của võ giả, thuận lợi xuất thủ tiêu diệt.

Trải qua một đoạn thời gian hỗn loạn ầm ĩ ngắn ngủi, đội ngũ di chuyển mới chỉnh đốn xong, bắt đầu lộ trình ngày thứ tư.

Cho dù biết nguy hiểm gặp phải trên xích đạo sẽ nhỏ đi nhiều, nhưng đội hộ vệ vẫn duy trì cảnh giác nên có, dẫu sao bọn họ vẫn đang ở dã ngoại.

Cho đến buổi chiều, có người của đội hộ vệ phát hiện cách Kê Vĩ Giang không xa bốc lên từng đợt hàn khí.

Sương mù trắng lạnh dâng lên, trên Kê Vĩ Giang dần dần có thêm một tầng băng mỏng giống như sương tuyết.

Trong đội hộ vệ, sắc mặt của không ít người trở nên ngưng trọng, nắm chặt binh khí trong tay.

- Không cần để ý, là Hàn đại nhân hắt xì thôi.

Các Phù Sư cười cười bảo đội hộ vệ thả lỏng,

- Tiếp tục đi tới là được.

Hàn đại nhân?

- Thì ra đây là Hàn đại nhân hắt xì.

Lỗ Khôi thở phào, cởi phù lục trên trường mâu.

Chu Phàm thì giật mình, hắn vội vàng thỉnh giáo Lỗ Khôi, thế này rốt cuộc là sao?

Lỗ Khôi cười nói:

- Đừng nói là ta, chỉ sợ cho dù là các lão đại nhân cũng không biết Hàn đại nhân là dạng tồn tại gì, cổ lão tương truyền, nói Ngụy Thương Giang, con sông lớn nhất của Đại Ngụy triều chúng ta bắt nguồn từ một vị Hàn đại nhân.

- Nghe nói vị đại nhân này phần lớn là đang ngủ say, có đôi khi hắn hắt xì một cái, sông nhánh của Ngụy Thương Giang đều sẽ có không ít bị đóng băng lại, Kê Vĩ Giang chính là một con sông nhánh trong đó, xuất hiện loại hiện tượng này là rất bình thường, có điều ta cũng là lần đầu tiên được thấy.

Cách Đê Khưu Nguyên gần nhất là chi nhánh Trường Hà Lâm, nhưng không có việc gì thì không ai lại chạy đến Trường Hà Lâm ở dã ngoại, Lỗ Khôi nói hắn chưa từng thấy là chuyện rất bình thường.

Chu Phàm hơi sửng sốt nói:

- Vậy vị Hàn đại nhân này rốt cuộc là người hay là tồn tại gì trong truyền thuyết.

Lỗ Khôi lắc đầu ngắt lời:

- Cái này thì ta cũng không biết, nói không chừng sự tồn tại của Hàn đại nhân cũng chỉ là lời đồn của Đại Ngụy triều.

Khi nói chuyện, tầng băng mỏng của Kê Vĩ Giang dưới ánh mặt trời đã tan ra, một màn này giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Chu Phàm thấy mà tấm tắc lấy làm lạ, nếu một sinh linh kỳ dị ở nguồn của Ngụy Thương Giang cách xa ngàn vạn dặm thật sự hắt xì một cái cũng có thể ảnh hưởng đến tận Kê Vĩ Giang này, vậy hắn phải cường đại đến mức nào?

Trứu Thâm Thâm đang cưỡi ngựa trở về nghe thấy hai người Chu Phàm nói chuyện, hắn cũng nghe qua lời đồn về Hàn đại nhân, chỉ nghiêm mặt nói:

- Khẳng định là giả, nếu thật sự có một vị Hàn đại nhân như vậy hắt xì mà có thể ảnh hưởng đến tận dòng chảy ở man nam, vậy hắn đánh rắm một cái chẳng phải là toàn bộ Đại Ngụy triều đều long trời lỡ đất à?

Bình Luận (0)
Comment