Mà bọn họ thì cưỡi ngựa, chạy tới Ẩn Phúc Thôn và Mãng Ngưu Thôn ở phía sau.
Bọn Chu Phàm cũng vội vàng đuổi theo hai vị Phù Sư Hoàng, Mao.
Khi võ giả của ba thôn đang ở cùng một chỗ.
Mặt đất lờ mờ chấn động, phía nam truyền đến tiếng vang ầm ầm, giống như có một đàn gì đó đang xông tới bên này.
Tất cả võ giả đều biến sắc, bọn họ không chút do dự tách ra, về tới thôn của mình, lớn tiếng hô to:
- Hạ trại, dựng Vệ Cổ xuống.
Nếu thực sự có đàn quái quyệt xông tới, bọn họ chỉ có thể cởi Vệ Cổ xuống, chống lại quái quyệt có khả năng là Huyết Du trở lên.
Chu Phàm và Lỗ Khôi cưỡi giống như mũi tên lao ra, hai người rất nhanh liền chạy tới trước xe chở Vệ Cổ ở trước đội ngũ.
Hai người Chu Phàm thu cương ghìm ngựa, bọn họ từ lập tức nhảy xuống, mỗi người một tay khiêng Vệ Cổ xuống, đặt trên mặt đất, lúc này cũng chẳng buồn đào hố nữa.
Chỉ cần Vệ Cổ tiếp xúc với mặt đất, có thể phát huy tác dụng phòng hộ của nó.
Tiếng giậm ầm ầm càng lúc càng gần, người của đội hộ vệ đều rút ra binh khí, cũng dán lên phù lục.
Tầm mắt của bọn họ đều hướng về phía nam.
Xuất hiện ở trong mắt bọn họ là một đàn ngựa, đàn ngựa mấy trăm con đạp qua Bạch Mao Thảo Địa, giống như sóng triều màu trắng ùa lên bờ, thanh thế cực kỳ kinh người, Bạch Mao Thảo bị trùng kích cho lông trắng bay đầy trời.
Đội hộ vệ ngay lập tức xông lên trước, Chu Phàm và Lỗ Khôi sai người thủ Vệ Cổ, bọn họ cũng xông ra ngoài.
- Thuẫn phù.
Lỗ Khôi la lớn.
Đội hộ vệ lấy ra từng đạo phù lục giấy vàng dán lên trên binh khí của mình, binh khí cắm xuống đất, quang thuẫn màu vàng đất hình chữ nhật cao bằng người lấy binh khí làm trung tâm tản ra.
Mãng Ngưu Thôn, Ẩn Phúc Thôn cũng áp dụng biện pháp như vậy.
Hơn một trăm đội viên của đội hộ vệ hợp thành thuẫn trận, nếu đàn ngựa thật sự trùng kích tới, đây là phòng tuyến của bọn họ.
Đàn ngựa đang lao nhanh cuối cùng ngừng lại ở ngoài ba mươi trượng, thành một đường thẳng tắp.
Toàn là bạch mã khô gầy, chân ngựa đen đỏ to như chân người, dưới bụng ngựa đeo giáp sắt đen nặng nề, mắt chúng phát ra quang mang màu đỏ.
Sắc mặt hai vị Phù Sư Hoàng, Mao đột nhiên trở nên khó coi, đây là Tử Hồn Mã, ngựa này là Hắc Du từ một loại Tử Hồn Trùng ký sinh chuyển hóa mà thành.
Khiến sắc mặt bọn họ khó coi không chỉ là Tử Hồn Mã, mà là những người khoác áo đen ngồi trên lưng ngựa.
Nếu chỉ nhìn áo đen của bọn họ thì có lẽ không nhận ra được những người này, nhưng trên cổ ngựa treo một hoặc hai thậm chí là ba cái đùi người, từ bắp chân đến bàn chân, đùi người hoàn chỉnh đang hong gió cho khô.
Người trên lưng đàn Tử Hồn Mã phát ra tiếng vù vù.
Tiếng vù vù khuếch tán ra trên Bạch Mao Thảo Địa.
Đội viên đội hộ vệ có chút lúng ta lúng túng.
- Là Nhân Thối Đạo, sao bọn họ lại xuất hiện ở Bạch Mao Thảo Địa?
Hoàng phù sư nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói.
Bọn Lỗ Khôi và Chu Phàm ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghe về Nhân Thối Đạo.
Lỗ Khôi đi qua Thiên Lương Lý, nhưng mỗi lần đều đi rồi về, hắn chưa từng đi lại ở bên ngoài so với bọn Chu Phàm thì nhận thức đối với Thiên Lương Lý cũng không cũng không nhiều hơn là bao.
Tiếng vù vù rất nhanh liền dừng lại.
Trong đàn ngựa có một người cưỡi một con ngựa chậm rãi thong thả bước đến.
- Hắn muốn làm gì?
Lỗ Khôi vội vàng gấp giọng hỏi Hoàng phù sư ở bên cạnh.
- Hắn là muốn đàm phán với chúng ta.
Hoàng phù sư đã cưỡi ngựa chậm rãi đi ra.
Phúc Thôn, Mãng Ngưu Thôn đều như vậy, mỗi bên đều có một Phù Sư cưỡi ngựa đi tới bên Nhân Thối Đạo.
- Mao lão đại nhân, Nhân Thối Đạo này rốt cuộc là thế nào?
Lỗ Khôi trầm giọng hỏi, đám người bọn họ hoàn toàn không biết gì về đối với địch nhân.
Chu Phàm và Trứu Thâm Thâm cũng nhìn về phía Mao phù sư, hi vọng có thể có được nhiều tin tức hơn.
Mao phù sư nhìn ba vị Phù Sư cưỡi ngựa tiến về phía Nhân Thối Đạo, hắn cũng không quay đầu lại nói:
- Nhân Thối Đạo ban đầu là người, để có được lực lượng hiện tại đã sa đọa thành quái quyệt.
Chu Phàm giật mình, hắn có chút khó hiểu,
- Người còn có thể hóa thành quái quyệt à?
Lỗ Khôi và Trứu Thâm Thâm thì hơi biến sắc.
Mao phù sư gần như là lẩm bẩm:
- Đương nhiên có thể, Nhân Thối Đạo không chỉ ở Thiên Lương Lý, ở các nơi của Đại Ngụy triều đều từng xuất hiện, phần lớn là tù phạm cùng đường, bọn họ làm nhiều việc ác, bị bức trốn tới dã ngoại luân lạc làm dã tặc, nhưng con người ở dã ngoại là khó có thể sinh tồn.
- Những đào phạm trốn tới dã ngoại này rất ít khi sống được lâu, nhưng không biết lúc nào, một loại chú thuật kỳ lạ được lan truyền ra trong những dã tặc dã ngoại này, chỉ cần dùng loại chú oán này để thề, lại nuốt vào dược dịch phụ trợ, cho dù là dã tặc bình thường cũng có thể có được lực lượng cường đại tương tự như võ giả, từ đó giúp bọn họ có thể tiếp tục sinh tồn ở dã ngoại.