Con người khi sắp, ý thức của bản thân sẽ dần dần biến mất, trung tâm ngôn ngữ bắt đầu không chịu sự điều khiển của đại não, cho nên hay nói nhảm.
- A Phàm, ngươi cho rằng ta lừa ngươi à? Ta vẫn chưa hồ đồ đâu, bằng không vì sao ta lại không nói ra, ta biết những gì con bò cạp đó nói đều là thật.
Tiểu Liễu vẫn đang cười,
- Ta thật sự sắp chết rồi.
Nàng không hiểu lắm vì sao bò cạp lại muốn nói với nàng, con bò cạp này khi bọn họ bị Nhân Thối Đạo vây công, bò lên quần áo của Quế Phượng thẩm thẩm, Quế Phượng thẩm thẩm không biết, lúc ấy nàng sốt ruột, sợ bò cạp đốt Quế Phượng thẩm thẩm, vươn tay ra đập, ai ngờ lại để nó đốt trúng.
Con bò cạp đó vừa đốt một cái liền muốn lấy mạng của nàng ta.
Chu Phàm hơi sửng sốt, Tiểu Liễu hơi ngốc một chút, nhưng sẽ không ngốc đến ngay cả mạng của mình cũng không cần, chẳng lẽ con bò cạp đó thật sự có cổ quái?
Chu Phàm cấp tốc suy tư.
- Vốn còn tưởng rằng ngươi sẽ chết trước ta, ai ngờ là ta phải đi trước, A Phàm, ngươi có thể đáp ứng ta một chuyện không.
Trên mặt Tiểu Liễu đã trắng tới không còn màu máu.
- Ngươi sẽ không chết, đừng tự mình dọa mình.
Chu Phàm càng lúc càng nôn nóng, hắn đang suy nghĩ biện pháp, hắn lờ mờ cảm thấy sinh mệnh của Tiểu Liễu đang chậm rãi trôi đi.
Nhưng trong tầm nhìn của hắn, vẫn không thấy đội di chuyển, bọn họ ở lại một đoạn thời gian, nhất thời ba khắc e là không đuổi kịp.
Tiểu Liễu mấp máy môi,
- Cha mẹ ta biết ta chết, khẳng định sẽ rất thương tâm, A Phàm, ngươi có thương tâm không?
- Không, bởi vì loại ngu ngốc như ngươi không chết được.
Chu Phàm lại không thể để Tiểu Liễu không nói gì, hắn để giữ ý thức của nàng, chỉ có thể thuận miệng trả lời, tâm tư của hắn vẫn đang nghĩ nên cứu nàng như thế nào.
- Không thì thôi, vì sao lại nói ta ngu?
Tiểu Liễu không tức giận, tầm mắt của nàng hướng lên trên nhìn bầu trời xanh lam,
- Trước kia, ta nghĩ tới ngươi hết tuổi thọ rồi chết, sẽ không vui.
- Trong lòng nghĩ Nhất Mộc thúc và thẩm thẩm sẽ rất thương tâm, vậy ta sẽ phải chiếu cố tốt bọn họ, ta đi rồi, ngươi phải thay ta chiếu cố tốt cha mẹ ta.
- Cha mẹ của mình thì tự đi mà chiếu cố, ta sẽ không giúp ngươi.
- Kỳ thật ta biết ta không nói, ngươi cũng sẽ làm.
Tiểu Liễu không tin, cười khẽ, nhưng nàng rất nhanh không cười nổi nữa, bởi vì nàng cảm thấy hơi lạnh.
Thân thể nàng run lên, Chu Phàm cũng cảm thấy, sâu trong đáy lòng hắn dâng lên một cơn sợ hãi:
- Tiểu Liễu, ngươi thế nào rồi?
Chu Phàm dừng chân, hắn buông Tiểu Liễu từ trên lưng xuống, nhìn sắc mặt tái nhợt như tuyết của nàng, mặt hắn cũng nhăn lại, những ký ức không muốn nhớ tới đó đã quay lại.
Tiểu Liễu hơi nhíu mày, nàng lắc đầu,
- A Phàm, ta chỉ là cảm thấy hơi lạnh, ngươi có thể nghe ta nói hết không?
Chu Phàm ngửa đầu nhìn chung quanh, trán hắn đã gấp đến độ chảy ra mồ hôi, hắn chỉ có thể cởi áo choàng của mình đắp cho Tiểu Liễu, nói khẽ:
- Ta một mực đều đang nghe.
Tiểu Liễu vươn tay bắt lấy tay Chu Phàm, tay nàng lạnh như băng vậy, năm ngón tay đang khẽ run, kỳ thật trong lòng nàng một mực rất sợ, chỉ là nàng không muốn nói, nói ra sẽ chỉ khiến A Phàm càng lo lắng hơn.
- Kỳ thật cũng không có gì để nói cả, may mà ngươi chưa cưới ta, bằng không những nữ nhân đó nói không chừng sẽ bởi vì vậy mà ghét bỏ ngươi. . .
Tiểu Liễu nhìn chằm chằm vào mắt Chu Phàm, trên mặt nàng ta lại nở một nụ cười yếu ớt,
- A Phàm, ngươi trước khi chưa sinh bệnh giống như khúc gỗ trong nhà ta vậy.
- Ta chỉ coi ngươi là bạn tốt nhất, sau khi ngươi bệnh nặng lại giống như biến thành một người khác.
- Biến thành bộ dạng gì?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
- Ta cũng không diễn tả được ngươi thay đổi thế nào, chỉ là lần đầu nhìn thấy ngươi khỏi bệnh, ta đột nhiên phát hiện mình có chút thích ngươi, nhưng ngươi khỏi bệnh lại không thích ta, có điều về sau luôn không nhịn được muốn thân thiết với ngươi...
Tay phải Tiểu Liễu có chút bất lực sắp buông ra.
Chu Phàm lại nắm chặt tay nàng.
Tiểu Liễu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp, nụ cười của nàng ta càng tươi hơn, chỉ là nàng phát hiện thị lực của mình càng lúc càng mơ hồ, hắn ở trong mắt nàng giống như biến thành hai vậy, nàng ôn nhu nói:
- Loại cảm giác muốn thân thiết này giống như người thân vậy.
Nói xong lời này, nàng cảm thấy mí mắt rất nặng, không chống đỡ được nữa, chậm rãi nhắm hai mắt lại, đôi mày liễu đó cũng bất lực rủ xuống theo.
- Tiểu Liễu... Tiểu Liễu...
Khí tức của nàng càng lúc càng yếu, cũng không đáp lại thanh âm của hắn.
Chu Phàm ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhưng trừ Bạch Mao Thảo Địa trắng xoá ra thì không thấy gì, ngay cả Tiếu Diện Chuẩn bay lượn trên bầu trời lúc trước cũng theo Nhân Thối Đạo tan tác mà bay đi rồi.
Lão Huynh ở bên cạnh lo lắng giậm giậm chân trước, hiển nhiên nó cũng biết tình huống của Tiểu Liễu không ổn.