Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 346 - Chương 346. Thích

Chương 346. Thích Chương 346. Thích

Vết vó ngựa trên người nó bắt đầu biến mất, xương cốt của nó rung lách cách, đang không ngừng duỗi người, thân chó vốn gầy yếu cũng biến to ra một vòng, bộ vị trụi lông của nó không ngừng có lông mọc ra với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, miệng chó cũng có răng nanh mọc ra.

Lão Huynh dùng tốc độ khó có thể tưởng tượng đang trùng sinh.

Chỉ nháy mắt, lão cẩu từ dưới đất bò dậy, nó mở mắt ra nhìn hai người Chu Phàm, sau đó phát ra một tiếng sủa, bước tới bên chân Chu Phàm, lắc lắc cái đuôi như lưỡi liềm không còn là thưa thớt lông nữa.

Chu Phàm cười cười xoa đầu nó, xem ra Khuyển Thai Hoàn có tác dụng rồi, Lão Huynh hiện tại lông chó tươi tốt, thân thể hùng tráng, nhìn không giống chó quê, ngược lại giống một con ngao khuyển.

Chắc nếu Lão Huynh có thể thấy bộ dạng của mình, chỉ sợ cũng sẽ bị giật mình tới nhảy dựng.

Tiểu Liễu cũng lộ ra nụ cười nhợt nhạt, chỉ là nụ cười của nàng dần tắt, sắc mặt trắng bệch, màu máu càng lúc càng ít.

- Lão Huynh khỏe rồi, vậy chúng ta cũng đi mau thôi, rất nhanh là có thể bắt kịp bọn họ.

Chu Phàm nói xong quay đầu nhìn về phía Tiểu Liễu, hắn thấy sắc mặt của Tiểu Liễu không quá đúng, hắn hơi sửng sốt bối rối,

- Tiểu Liễu, có phải ngươi cảm thấy không thoải mái không?

Mắt Tiểu Liễu sáng ngời giống như nước xuân, nàng nỗ lực lắc đầu, thân thể lại lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất, cuối cùng vẫn đứng lại.

- Tiểu Liễu...

Chu Phàm muốn đi tới đỡ nàng, nhưng Tiểu Liễu lại lui về phía sau mấy bước.

- Có phải quái quyệt không?

Sắc mặt Chu Phàm trở nên ngưng trọng, hắn nhìn xung quanh, hắn không quên nơi này là dã ngoại.

- A Phàm, không sao.

Trên khuôn mặt trắng bệch của Tiểu Liễu hiện ra nụ cười mỏi mệt,

- Chỉ là ta có thể sắp chết rồi.

Ta sắp chết rồi...

- Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó?

Mắt Chu Phàm thắt lại, tay hắn thò vào trong phù đại, lấy ra một đạo Trắc Quyệt Phù, bước nhanh tới, Tiểu Liễu muốn tránh, nhưng động tác của nàng không nhanh bằng Chu Phàm, phù vẫn được dán lên cánh tay nàng.

Trắc Quyệt Phù lại không có bất kỳ tác dụng gì.

Sắc mặt Chu Phàm vẫn ngưng trọng,

- Tiểu Liễu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- A Phàm, ngươi đừng chạm vào ta, đây có lẽ là...

Tiểu Liễu lui về phía sau mấy bước, nàng chỉ cảm thấy không nâng được mí mắt, cả người ngã ra sau.

Chu Phàm không bận tâm được nhiều như vậy, hắn vươn tay ra bắt lấy cổ tay phải của Tiểu Liễu, kéo nàng lại ôm lấy.

Mặt Tiểu Liễu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nàng nên lặng lẽ rời khỏi mới đúng, nhưng nàng lo lắng cha mẹ sẽ tìm mình, lại muốn nhìn thấy hắn thêm một lúc.

Chu Phàm đỡ Tiểu Liễu, nhìn sắc mặt càng lúc càng không còn màu máu của nàng, trên mặt hắn lộ ra vẻ khẩn trương, hắn bỗng nhiên chú ý thấy tay phải của Tiểu Liễu một mực nắm chặt,

- Tay phải ngươi đang nắm gì thế?

Lão Huynh ở bên cạnh nhìn Tiểu Liễu, nó phát ra tiếng sủa.

Tiểu Liễu mỉm cười với Lão Huynh, sau đó lại nhìn về phía Chu Phàm, mở tay phải của mình ra.

Trong lòng bàn tay không ngờ là một con bò cạp đen đỏ đang nằm, thân thể bò cạp đã cứng ngắc, đuôi bò cạp cong lại cắm vào lòng bàn tay Tiểu Liễu.

Nếu Chu Phàm nghiêm túc nhìn mắt mù của lão Tam trong mười ba tặc đạo, sẽ biết con bò cạp này đến từ con mắt của lão Tam đó.

Chu Phàm sầm mặt, nhổ bò cạp đã chết ném vào trong phù đại, hắn gấp giọng nói:

- Ngươi bị bò cạp đâm vì sao không nói?

Hắn không nói hai lời cởi cự đao xuống, tay trái cầm cự đao, lưng cõng Tiểu Liễu chạy về phương hướng đội di chuyển rời đi.

- Trong đội có đại phu biết chữa bệnh, thậm chí Hoàng lão đại nhân trong thôn cũng biết chữa bệnh, ngươi nên nói ra sớm mới đúng...

Chu Phàm không tức giận, hắn chỉ cảm thấy trong lòng tựa như có thứ gì đó đè nặng, khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.

Hắn không thể để Tiểu Liễu chết đi.

- A Phàm, vô dụng thôi... Ngươi hãy nghe ta nói.

Tiểu Liễu nhẹ giọng lẩm bẩm bên tai Chu Phàm, nàng trở nên càng lúc càng yếu ớt.

- Ngươi muốn nói gì?

Chu Phàm trầm giọng nói, nhưng bước chân vẫn không chậm, nếu không phải sợ phía trước xuất hiện quái quyệt gì không thể ứng đối, hắn có thể chạy nhanh hơn.

Lão Huynh đi theo bên cạnh Chu Phàm, nó thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn xung quanh, cảnh giới cho Chu Phàm.

- Nó nói với ta là không trị được, cho nên ta mới không nói.

Tiểu Liễu tựa đầu vào vai hắn, nàng chỉ cảm thấy lưng của nam nhân này rất ấm áp.

- Ai nói với ngươi như vậy?

Chu Phàm vừa chạy vừa nói, hai chân hắn giẫm lên Bạch Mao Thảo, làm bay lên từng tầng lông trắng.

- Bò cạp đó, khi nó đốt trúng ta giống như có ai đó nói chuyện bên tai ta vậy, sau đó ta liền biết.

Tiểu Liễu nhớ tới con bò cạp đó, nàng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

- Tiểu Liễu, ngươi đừng ngủ.

Chu Phàm chạy nhanh hơn, ý thức của Tiểu Liễu trở nên mơ hồ, bắt đầu mê sảng.

Bình Luận (0)
Comment