Chu Phàm cúi đầu nhìn Lão Huynh, lão cẩu này là phụ thân dùng tiền bán mạng của hắn mua về, từ ngày đầu tiên tiến vào đội tuần tra đã một mực đi theo hắn, tuổi còn lớn hơn hắn.
Nó đã già tới rụng cả răng đã mấy lần vào thời khắc nguy hiểm xuất hiện đều nhắc nhở hắn, nếu không có nó, có lẽ mình sớm đã chết rồi.
Hiện tại nó phải đi rồi sao?
Đuôi của Lão Huynh nhẹ nhàng quét quét trên mặt đất, nó vẫn nhìn Chu Phàm, đã ngay cả sủa cũng không nổi.
- Còn có biện pháp gì không? Nếu có thể xin lão trượng nhất định phải nghĩ cách cứu nó.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ khổ sở nói khẽ, hắn vốn đang nghĩ đợi tới thôn mới, sẽ để nó nghỉ ngơi, an hưởng tuổi già.
Trên tay hắn có kiển tâm, nhưng xác suất của thứ đó quá thấp, cho dù dùng cũng chỉ là có chút hi vọng.
Lão Vương đầu nhìn Lão Huynh, hắn do dự một chút từ trong lòng lấy ra một hộp gỗ vuông nhỏ như hộp đựng nhẫn,
- Bên trong là Khuyển Thai Hoàn ông nội ta lưu lại, phương pháp chế tác đã không còn, hiện tại vẫn còn lại một viên, ông nhà ta nói nếu có chó bị thương, không muốn nó chết thì có thể để nó ăn Khuyển Thai Hoàn thử xem.
- Nhưng sau khi Khuyển Thai Hoàn nuốt vào, đối với chó mà nói là một chuyện rất thống khổ, nếu không cứu được, nó trước khi chết sẽ phải gặp rất nhiều thống khổ, nếu ngươi muốn, có thể để Lão Huynh ăn Khuyển Thai Hoàn vào.
- Vậy lúc trước lão trượng đã cho chó khác thử chưa?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.
- Ta nuôi chó cả đời, mỗi lần chó bị thương ta đều cảm thấy rất thống khổ, ta từng thử dùng Khuyển Thai Hoàn cứu tính mạng của một số con chó, nhưng không biết vì sao đều thất bại. . . Chắc đã thử bảy tám lần.
Trên mặt lão Vương đầu lộ ra vẻ chua chát,
- Khuyển Thai Hoàn này có lẽ chính là độc hoàn, căn bản vô dụng, bằng không ta ông cũng sẽ không không lưu lại phương pháp chế tác.
Chu Phàm nghe xong lời này, hắn trầm mặc một lúc, nhận lấy hộp, mở ra, bên trong có một viên đan dược đen xì.
Nếu không cứu được, Lão Huynh sẽ gặp nhiều thống khổ hơn, nhưng hắn cảm thấy Lão Huynh khẳng định không muốn chết, hắn lấy ra Khuyển Thai Hoàn, ngồi xổm xuống vành miệng nó ra, đút thuốc cho nó.
Lẳng lặng đợi một lúc, Lão Huynh nhắm hai mắt lại, toàn thân nó run rẩy, phát ra từng tiếng thở khẽ, hiển nhiên đang rất thống khổ.
Đàn chó gấp đến độ chạy quanh, cũng phát ra tiếng sủa khẽ, chúng đang lo lắng cho Lão Huynh.
Lão Vương đầu lên tiếng trấn an đàn chó, sau khi khiến đàn chó yên lặng lại, mới nói:
- Có thể phải đợi thời gian nửa nén hương mới có kết quả, đoạn thời gian này không thể động bừa vào nó.
Chu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, hắn đi tới nói với cha mẹ một tiếng, lại quay về canh chừng Lão Huynh.
Người của ba thôn đang dưới sự chỉ huy của các thôn chính đang bận rộn làm công tác sau trận chiến, bởi vì bọn họ phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Sầu Hầu và Tiểu Liễu cũng đến thăm Lão Huynh.
Sắc mặt Tiểu Liễu có chút trắng bệch, nàng nhẹ giọng an ủi Chu Phàm.
Một lát sau, võ giả của ba thôn tụ lại, rất nhanh có người tới thông tri cho Chu Phàm, bọn họ phải lên đường, tranh thủ tới xích đạo mới trước khi trời tối.
Nhưng Lão Huynh vẫn đang thống khổ run rẩy, hiện tại không thể di chuyển nó được.
Chu Phàm hơi nhíu mày.
- Cứ để ta ở lại nơi này, các ngươi rời khỏi trước đi, nếu Lão Huynh sống, ta sẽ dẫn nó bắt kịp các ngươi.
Chu Phàm suy nghĩ một chút nói,
- Chắc sắp có kết quả rồi.
Hiện tại cách nửa nén hương cũng không còn bao nhiêu thời gian, hắn muốn bắt kịp đội ngũ tiến lên chậm chạp, cũng không cần quá nhiều thời gian.
Lão Vương đầu không có ý kiến, Sầu Hầu cũng không có ý kiến, nhưng Tiểu Liễu bỗng nhiên nói:
- A Phàm, ta có thể ở lại chờ với ngươi không?
Chu Phàm nhìn Tiểu Liễu, mắt Tiểu Liễu sáng ngời nhìn hắn.
Chu Phàm do dự một chút vẫn đáp ứng, nói chung cũng chỉ là chuyện một lúc, mang theo Tiểu Liễu cũng không tính là gì.
Chu Phàm bảo Sầu Hầu đi nói một tiếng với bọn Chu Nhất Mộc, Sầu Hầu và lão Vương đầu đứng lên rời đi.
Không bao lâu sau, đội ngũ di chuyển đã biến mất trước mắt Chu Phàm và Tiểu Liễu.
Bạch Mao Thảo Địa vẫn xen lẫn với mùi máu tanh.
Chu Phàm và Tiểu Liễu yên lặng nhìn Lão Huynh, một lát sau, Lão Huynh bỗng nhiên không còn động tĩnh, thân thể của nó cứng ngắc, không còn run rẩy, nhưng cũng không còn hô hấp.
- Lão Huynh...
Tiểu Liễu gọi khẽ một tiếng, nàng và Lão Huynh tiếp xúc không nhiều, nhưng vẫn cảm thấy rất đau khổ, nếu Lão Huynh sống sót, A Phàm chắc sẽ không thương tâm nữa.
Chu Phàm thở dài, hắn bắt đầu ngồi xổm xuống đi đào hố, chuẩn bị chôn Lão Huynh.
Nhưng hố vừa đào xong, tiếng tim đập mạnh từ trên người Lão Huynh truyền ra.
Chu Phàm và Tiểu Liễu đều ngây ra một thoáng, Lão Huynh vẫn chưa chết.