Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 344 - Chương 344. Quyết Chiến Bán Tiêu (2)

Chương 344. Quyết chiến Bán Tiêu (2) Chương 344. Quyết chiến Bán Tiêu (2)

- Sai rồi.

Cự đao trong tay Chu Phàm lại giơ lên đập xuống.

Sống đao nện lên giữa ngực Bán Tiêu, rầm một tiếng, lực lượng va chạm to lớn khiến cho cả cái hố lại trầm xuống một tấc, khuếch tán ra xung quanh, giáp máu của Bán Tiêu vỡ vụn, cả người đã ghim vào trong bùn đất màu đen, ngực hắn triệt để lõm xuống, máu đen xì thuận theo xương thịt bị ép ra.

Hai mắt hắn trợn ngược, nhìn chằm chằm Chu Phàm, giống như đang chất vấn là cái gì sai?

Là hắn nên đào tẩu chứ không nên đối chiến à?

Không phải.

Bán Tiêu bỗng nhiên hiểu được, Chu Phàm là nói câu đó của hắn sai rồi, chỉ có một chút thực lực là hắn mới đúng, mắt hắn triệt để trở nên ảm đạm.

Chu Phàm nhìn cự đao, Lợi Kim Phù Văn trên thân đao đã mờ tới không thể nhìn ra, cũng bởi vì phù lực yếu đi, cho nên mới không thể cắt đứt được giáp máu của Bán Tiêu này, bằng không hắn cũng không phải đổi bổ thành đập.

Vừa rồi cho dù giáp máu của Bán Tiêu không vỡ, cũng sẽ bị khí lực to lớn của hắn chấn vỡ ngũ tạng lục phủ.

Thân thể của Chu Phàm co rút lại, quần áo rộng thùng thình đã bị hắn cự đại hóa xé ra từng lỗ hổng, hắn hơi nhíu mày, toàn bộ thân thể bạo phát khiến hắn cảm thấy một trận đau nhức, đây là di chứng thực lực triệt để bạo phát mang đến.

Chu Phàm không nghĩ nhiều, hắn cắt đầu Bán Tiêu xuống.

Hắn vừa nhảy khỏi hố đất nhìn thấy con Tử Hồn Mã đó nhích lại gần, hắn lại bổ ra một đao, chém xuống đầu ngựa của Tử Hồn Mã.

Chu Phàm bắt đầu chạy vội về bên đội di chuyển, hắn muốn xem bên đó thế nào.

Từ Chu Phàm đi ra giết chết Bán Tiêu tới trở về, cũng chỉ là một đoạn thời gian rất ngắn.

Chiến đấu của đội di chuyển và Nhân Thối Đạo vẫn đang tiếp tục.

Các võ giả Phù Sư khi tham gia chiến đấu phải chuyên tâm, bọn họ không xác định được kế hoạch chém đầu của Chu Phàm có thành công hay không.

Chu Phàm ở trong lòng bọn họ là rất mạnh, nhưng phải biết rằng đó chính là Nhân Thối Đạo Bán Tiêu, được định nghĩa là quái quyệt cấp bậc Hắc Oán.

Cho đến khi trong bọn họ có người thấy Chu Phàm xách một cái đầu trở về.

Người đó là A Huy của Mãng Ngưu Thôn, hắn từng là bại tướng dưới tay Chu Phàm, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy một dòng điện chạy dọc trên sống lưng, cả người hắn đều trở nên hưng phấn, hắn hét lớn:

- Bán Tiêu bị giết rồi.

Các võ giả Phù Sư còn lại đều sửng sốt, sau đó mặt lộ vui mừng, lớn tiếng hò hét.

Nhân Thối Đạo đang chiến đấu với đám người không tin quay đầu lại nhìn, sau đó bọn họ phát hiện mười hai vị đạo thủ một mực đốc chiến sau lưng bọn họ đã biến mất trong tầm mắt, bọn họ chỉ thấy Chu Phàm xách một cái đầu trở về, trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Một màn này khiến bọn họ sợ vỡ gan vỡ mật, không có đạo thủ làm chủ tâm cốt chống đỡ, lại chậm chạp không thể đột phá phòng ngự của ba thôn, có Nhân Thối Đạo bắt đầu cưỡi Tử Hồn Mã của mình chạy về phía Bạch Mao Thảo Địa.

Phản ứng dây chuyền giống như thẻ domino, các Nhân Thối Đạo bắt đầu chạy tán loạn.

Các bõ giả Phù Sư mượn cơ hội cưỡi ngựa ở phía sau đuổi giết một phen, lại thêm Chu Phàm chạy về hỗ trợ, bọn họ còn giết chết được thêm mấy chục Nhân Thối Đạo.

Cuối cùng Nhân Thối Đạo đào tẩu được chỉ có mấy chục mấy chục tên.

Các võ giả Phù Sư dừng không truy đuổi, bởi vì Tử Hồn Mã gia tốc chạy vội là ngựa bình thường khó có thể đuổi kịp, có điều mấy chục Nhân Thối Đạo ở dã ngoại không có sự che chở của Thập tam đại đạo cũng rất khó sống sót.

Ba thôn giành được đại thắng khó có thể tưởng tượng.

Sau khi đánh lui Nhân Thối Đạo, đội di chuyển biến thành một mảng hỗn loạn, tiếng hét của người bị thương, tiếng khóc của người có thân nhân chết, còn có tiếng chạy chung quanh tìm người.

Lần này đội di chuyển tử thương tới mấy trăm.

Chu Phàm không quan tâm chuyện khác, hắn nhìn quét chung quanh, đầu tiên là phát hiện ba người Chu Nhất Mộc, Đại Liễu, Trương Mộc Tượng, ba người bọn họ chỉ có Trương Mộc Tượng là bị chút thương nhẹ, đang được Chu Nhất Mộc và Đại Liễu đỡ.

Về phần Tiểu Liễu và mẹ ở trong đám người trừ sắc mặt có chút trắng bệch ra thì không có đáng ngại.

- A Phàm.

Ngay khi Chu Phàm đang thở phào, hắn nghe thấy tiếng lão Vương đầu gọi hắn.

Chu Phàm vội vàng xoay người đi xem thử, đàn chó của lão Vương đầu lại có ba con nằm xuống, con khác đang phát ra tiếng thở phì phì, trong ba con nằm xuống không ngờ có Lão Huynh.

Chu Phàm hơi sửng sốt vội vàng chạy vội tới, ba con chó nằm trên mặt đất có hai con đã chết, Lão Huynh cũng đang yếu ớt thoi thóp, trên lưng nó có một vết vó ngựa loang lổ máu, ánh mắt đen xì đang nhìn chằm chằm Chu Phàm.

- Lão Huynh vì bảo hộ ta mà vô ý bị ngựa của tặc đạo đó giậm một cước.

Mặt lão Vương đầu lộ vẻ bi thống, nói,

- Nó sắp không sống được rồi, ngươi là chủ nhân của nó, ta nghĩ nó muốn gặp ngươi một chút, ngươi cũng sẽ muốn gặp nó.

Bình Luận (0)
Comment