Tiếu Diện Chuẩn lượn vòng trên bầu trời phát ra tiếng gáy quái dị, chúng là gào thét vì chủ nhân đã chết.
Chiến cuộc giằng co ở hậu phương dường như vẫn chưa phát hiện thảm kịch bên này, lại hoặc là phát hiện cũng không bận tâm tới được.
Thập tam đại đạo tung hoành Thiên Lương Lý trong chớp mắt chỉ còn lại một.
Bán Tiêu hơi cúi đầu, mặt, mắt hắn hoàn toàn ẩn vào trong áo đen, đồ sát nghiêng về một bên vừa rồi hắn từ đầu tới cuối đều nhìn thấy, sự cường đại của Chu Phàm khiến hắn cảm thấy chấn động.
Hắn cảm thấy mình bị lừa rồi, cao thủ như vậy chỉ có thể đến từ Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti, hắn cũng không biết thì ra đội di chuyển còn có một cao thủ như vậy che chở cho đội ngũ.
Người này rất có khả năng là An Tây Sứ mới tới.
Phải rời khỏi sao?
Chỉ cần cưỡi Tử Hồn Mã xoay người rời khỏi, cao thủ này sẽ không đuổi kịp hắn.
Nhưng Nhân Thối Đạo Bán Tiêu nhảy xuống ngựa, hắn nhìn Chu Phàm ở xa xa, hắn biết Chu Phàm không nghe được, nhưng vẫn dùng giọng nói khàn khàn nói:
- Ngươi dám tới đây, ta có thể giết ngươi.
Chu Phàm vốn đang lo lắng Bán Tiêu này xoay người bỏ chạy, nhưng thấy hắn xuống khỏi ngựa, Chu Phàm nhíu mày.
Xem ra Bán Tiêu này rất có lòng tin đối với thực lực của mình.
Chu Phàm nhìn cự đao, Lợi Kim Phù trên cự đao đã ảm đạm đi một chút, nhưng vẫn chưa phải thay.
Hắn kéo cự đao chậm rãi tiến về phía trước, lưỡi đao cắt dứt từng cọng cỏ.
Bán Tiêu cởi áo đen xuống, trên người hắn hắc giáp mềm, thân thể cao tới tám thước nhìn thì còn to hơn Lỗ Khôi vòng trước, để lộ ra vị đạo hung hãn.
Gương mặt máu bị đốt cháy một nửa của hắn lại càng làm tăng thêm một tia hung ác tàn bạo.
Hắn từ bỏ chạy trốn đã từ trong phù đại của mình lấy ra hai đạo phù lục, đây là Đạn Băng Phù trung phẩm Hoàng cấp.
Đạn Băng Phù dán lên cán búa, phù văn lam đậm kéo dài ra, triệt để bao phủ trường phủ, chỗ mũi phủ có băng sương hiện lên.
Chu Phàm càng chạy càng nhanh.
Bán Tiêu bỗng nhiên bật cười, hắn đã rất lâu rồi không hưng phấn như vậy, là cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ.
Thân thể hắn đột nhiên bành trướng, không ngừng cao lên, giáp mềm trên người hắn cũng bành trướng theo, thân thể lờ mờ lộ ra sương khói màu máu, sương khói màu máu ngưng tụ thành giáp máu.
Hắn chính là Kháng Kích Đoạn.
Kháng Kích Đoạn của Nhân Thối Đạo, cho dù là đối mặt là Tốc Độ Đoạn của Nghi Loan Ti cũng không việc gì phải sợ.
Hắn nhìn Chu Phàm chạy nhanh như gió, hai chân cũng giẫm đất xông tới.
Chu Phàm phát ra một tiếng hét lớn, hai chân hai tay hắn đều đột nhiên phóng to, cơ nhục màu đỏ than bốc ra sương trắng, cự đao trong tay chém ngang tới Bán Tiêu.
Cự đao và trường phủ va chạm với nhau, mũi nhọn sắc bén màu vàng và khí băng hàn sương đan vào cùng một chỗ, tỏa ra xung quanh.
Sắc mặt Chu Phàm hơi biến hóa, khí lực của Nhân Thối Đạo này không ngờ cũng có mấy vạn cân, chặn được công kích của hắn.
Sắc mặt Bán Tiêu đỏ lên, khí lực của Chu Phàm còn lớn hơn tưởng tượng của hắn, hắn vốn là loại người thần lực trời sinh, hiện tại lại bị cản lại.
Bán Tiêu phát ra một tiếng hét lớn, hai người rất nhanh lại vung binh khí đánh tới, cự đao và trường phủ lập tức va chạm mấy chục lần.
Xung quanh vì bị cự lực giẫm lên mà xuất hiện từng hố đất lớn nhỏ không đồng nhất, Bạch Mao Thảo bị khí lưu va chạm trùng kích mà bay lên từng tầng.
- Ngươi chỉ có chút thực lực này thôi à? Ngươi còn không nhanh lên, người của ba thôn sẽ bị thủ hạ của ta giết sạch đó.
Con mắt màu đỏ của Bán Tiêu lồi ra, vừa vung phủ vừa hét to.
Chỉ là trong nháy mắt hắn vừa dứt lên, thân thể của Chu Phàm lại phốc một tiếng phồng lên, ngũ tạng lô toàn bộ bộc phát ra, hắn vốn cao một trượng trên thân hình đã hoàn toàn áp đảo Bán Tiêu.
Toàn thân đỏ than, cơ bắp lồi ra, sương trắng lượn lờ, Chu Phàm nhìn giống như một Ma Thần.
Chín lò bạo phát!
Mắt Bán Tiêu đột nhiên thắt lại, trường phủ trong tay dùng hết toàn lực bổ ra.
Chỉ là lần này trong nháy mắt trường phủ tiếp xúc với cự đao trong tay Chu Phàm, đã triệt để cong lại bay lên trời cao.
Tay phải Bán Tiêu cũng bị chấn cho vặn vẹo, cả người bị cự lực khó có thể tưởng tượng hất bay sang trái.
Hắn còn chưa rơi xuống đất, chân Chu Phàm giậm một cái, thân thể cấp tốc di động đuổi theo Bán Tiêu, cự đao trong tay vung ra.
Ầm một tiếng, cả người Bán Tiêu lại giống như quả bóng cao su bay ra, giáp máu bao phủ ở giữa ngực xuất hiện từng vết rạn.
Hai chân Chu Phàm giậm một cái, thân thể hắn lại giống như ảo ảnh xuất hiện ở bên cạnh Bán Tiêu vẫn chưa rơi xuống đất, dùng sống đao dày rộng đập xuống phía dưới.
Rầm một tiếng, cả người Bán Tiêu cắm vào trong đất, đập ra một cái hố, lại một vòng lông trắng từ chỗ hố bay lên.
Bán Tiêu nhìn thân ảnh to lớn hơn cả hắn, máu đen từ trong miệng mũi phun ra, hai mắt hắn mang theo vẻ sợ hãi.