Các Phù Sư phản đối có chút kỳ quái, có điều bọn họ nhất trí phản đối, bọn Chu Phàm cũng không kiên trì nữa.
Thương lượng đi thương lượng lại, mới xác định được vị trí của thôn chỉ.
Sau khi xác định, sắc trời đã tối, bọn họ định buổi sáng ngày mai lại tiếp tục thương nghị.
Dẫu sao ba thôn đã đến Phần Cốc Địa, cũng không cần quá lo lắng nữa, xây dựng thôn mới chính là một chuyện rất tốn thời gian, nhất thời tam khắc cũng không gấp.
Các võ giả đều về trận doanh của thôn mình, người tuần tra thì tuần tra, người ăn cơm chiều thì ăn cơm chiều.
Chỉ là sau khi sắc trời đã tối triệt để, xa xa truyền đến từng tiếng khóc.
Tiếng khóc nam nữ già trẻ đều có, thanh âm bi thiết thê lương.
- Sao lại có nhiều người khóc như vậy?
Sầu Hầu hơi sửng sốt nói.
- Có thể là quái quyệt quấy phá.
Chu Phàm nhìn về phía xa xa, hắn hơi nhíu mày, phương hướng đó hình như là Dã Cốc Thôn.
Đàn chó trong doanh địa cũng đồng thanh sủa.
Nhưng tiếng khóc ai oán mãi lâu sau vẫn không ngừng.
Chu Phàm dẫn theo Tiểu Liễu đi đến bên ngoài doanh địa, hắn đi đến ngoại vi nhất mới dừng bước,
Hiện tại là thời gian đêm tối, Chu Phàm đương nhiên không dám rời khỏi phạm vi bao phủ của Vệ Cổ, hắn chỉ đến xem thử rốt cuộc là có chuyện gì?
Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao và đám người Lỗ Khôi cũng tới.
Hai vị Phù Sư Hoàng, Mao liếc mắt nhìn nhau, trong mắt mang theo vẻ cả kinh, sau đó đồng loạt thở dài.
- Hai vị lão đại nhân, các ngươi biết đây là quái quyệt gì không?
Sắc mặt La Liệt Điền khẽ biến, những tiếng khóc này khiến trong lòng hắn sợ hãi, hắn chỉ hy vọng đừng là quái quyệt lợi hại gì.
Bằng không ba thôn lại phải gặp tai ương.
Ngay khi hai vị Phù Sư Hoàng, Mao muốn giải thích, mọi người lại thấy xa xa dâng lên từng luồng bạch quang, từ vị trí bạch quang dâng lên cho thấy, đó chắc là Dã Cốc Thôn.
Từng luồng bạch quang giống như sương lại giống như khói mờ mịt bốc lên, sau đó tụ lại, biến ảo thành một người áo trắng tóc xõa cao hơn một trượng.
Người áo trắng phát ra bạch quang mông lung, không phân biệt ra được là nam hay là nữ, nó khóc, nhưng thanh âm khóc lại là âm thanh của già trẻ nam nữ, khuếch tán ra xung quanh, giống như trong thiên địa có hồi âm vậy.
Nó vừa khóc vừa dọc theo địa chỉ cũ của Dã Cốc Thôn phiêu đãng qua lại.
Bọn Chu Phàm trầm mặc nhìn người áo trắng du đãng trong không trung, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
- Không ngờ nhiều năm như vậy trôi qua, nó thật sự thành hình rồi.
Mao phù sư thấp giọng lẩm bẩm.
Bốn người Chu Phàm nhìn về phía Mao phù sư, hi vọng Mao phù sư giải thích một chút đó rốt cuộc là quái quyệt gì?
- Các ngươi không cần khẩn trương, đó là Thôn Oán của Dã Cốc Thôn, nó bị cầm tù ở Dã Cốc Thôn, chỉ có buổi tối mới xuất hiện, ban ngày cho dù đi qua Dã Cốc Thôn, cũng sẽ không có nguy hiểm, nhìn chiều cao của nó, chắc là Thôn Oán cấp Hắc Oán.
Mao phù sư mở miệng giải thích.
- Năm đó Dã Cốc Thôn toàn thôn gặp phải tru diệt, oán khí sôi trào, trải qua một đoạn thời gian dài như vậy, hình thành Thôn Oán.
Hoàng phù sư nhíu mày nói,
- Có điều ảnh hưởng đối với chúng ta không lớn, nói chung buổi tối chúng ta đều sẽ không tới dã ngoại, không cần để ý tới nó là được.
- Thì ra nó không thể rời khỏi Dã Cốc Thôn.
Sắc mặt La Liệt Điền trở nên thoải mái hơn rất nhiều, chỉ cần nó không ra được, vậy cho dù là quái quyệt cấp Huyết Oán, hắn cũng không sợ.
Trong mắt Chu Phàm lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử, nếu chỉ là quái quyệt cấp Hắc Oán, đối với hắn mà nói chính là mười sáu con sâu xám nhỏ, có điều hắn nhìn Tiểu Liễu hiện tại như hình với bóng với hắn, trong lòng lại nguội đi.
Vấn đề của Tiểu Liễu trước khi chưa được giải quyết thỏa đáng, hắn đừng hòng muốn đi giết Thôn Oán đó.
Còn có một vấn đề là, Thôn Oán chỉ có buổi tối mới xuất hiện, hắn muốn hành tẩu trong đêm đen cũng rất khó khăn, trừ khi ban ngày canh ở đó, chờ tới trời tối...
Nhưng ở trong đêm đen giao thủ với Thôn Oán, nói không chừng còn có thể dẫn tới những quái quyệt ẩn tàng trong hắc ám.
Xem ra muốn giết Thôn Oán này, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Chu Phàm lắc đầu, tạm thời từ bỏ ý định này.
Thôn Oán khóc khoảng nửa canh giờ, mới ngừng lại, thân ảnh của nó tiêu tán trong đêm đen.
Sau khi Chu Phàm tuần tra xong, lại cõng Tiểu Liễu đã có chút mệt mỏi về trong lều trại.
Tiểu Liễu rất nhanh liền thiếp đi.
Giống như đêm qua vậy, Tiểu Liễu khi ngủ say thỉnh thoảng sẽ thở ra từng đóa hoa vàng giống như bọt nước.
Chu Phàm thở dài, tư thế ngủ này của Tiểu Liễu, nếu truyền ra, cũng không biết sẽ dẫn tới phiền phức gì.
Trải qua hai ngày ở chung, Chu Phàm xác nhận Tiểu Liễu sẽ không sinh ra uy hiếp đối với người khác, nhưng loại dị trạng khi ngủ này, Chu Phàm thậm chí không dám nói với phu phụ Đại Liễu.