Mà Chu Phàm dùng bất biến ứng vạn biến, mã sóc quét tới đâu trường đao có thể xuất hiện ở đó, một thanh tế đao giống như ảo ảnh, còn nhanh hơn mã sóc rất nhiều.
Đao và mã sóc liên tục va chạm, thân đao và cán sóc bị khí lực to lớn ảnh hưởng hơi rung rung.
Tất cả người quan chiến đều nín thở, nghiêm túc nhìn chằm chằm chiến đấu trong sân, bất kể là Chu Phàm hay là Thôi Vũ đều có thể nói là cao thủ nhất đẳng trong bọn họ, chiến đấu như vậy đối với bọn họ mà nói đúng là hiếm thấy.
Hai tay Trương Nhất An nắm tay, trong lòng như có lửa đốt, càng kéo dài, tỷ lệ thắng của Thôi đội trưởng lại càng thấp, hơn nữa Chu Phàm thậm chí chưa bùng nổ toàn lực, một khi Chu Phàm bùng nổ toàn lực, Thôi Vũ khẳng định không thể chịu được.
Cho dù là hiện tại, mã sóc trong tay Thôi Vũ cũng nhiều lần bị tế đao va chạm khiến cho biên độ lay động rất lớn, Thôi Vũ đã rơi vào hạ phong.
Trương Nhất An lo lắng, Thôi Vũ còn lo lắng hơn, hắn đương nhiên muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng khi hắn kéo giãn cự ly với Chu Phàm, mã sóc của hắn đều không thể tiếp cận.
Thanh đao gỉ này hoàn toàn ngăn chặn thế công của mã sóc, đao quang lay động, đừng nói mã sóc, sợ rằng hắt một chậu nước, giọt nước cũng không thể xuyên qua phòng tuyến đao quang hình thành, đao này thật sự quá nhanh.
Thôi Vũ chưa bao giờ thấy đao nhanh như vậy, trước kia hắn dùng mã sóc đánh binh khí ngắn, luôn thiên nhiên ở vào thế bất bại, hiện tại mới phát hiện thì ra binh khí ngắn cũng khó giải quyết như vậy.
Thôi Vũ biết cứ kéo dài như vậy, bạo phát của hắn sẽ kết thúc, không biết công pháp bạo phát của đối thủ là gì, lúc nào thì kết thúc, nếu hắn kết thúc rồi mà đối thủ vẫn chưa kết thúc, vậy hắn sẽ rất nguy.
Thôi Vũ khẽ cắn môi, hắn biết cho dù mình bị trọng thương, cũng phải đánh bại Chu Phàm này, tay phải của hắn kéo về, mã sóc bị hắn kéo giật về, rời xa tế đao của Chu Phàm.
Chu Phàm hơi ngẩn ra, chỉ thấy Thôi Vũ đã nửa nắm cán sóc, hung hãn xông vào phạm vi công kích của tế đao.
Trong nháy mắt Thôi Vũ xông tới, hai mắt chỉ nhìn chằm chằm Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn ánh mắt thấy chết không sờn đó của hắn, lập tức hiểu Thôi Vũ là muốn dùng thương đổi thương, muốn mượn phá giáp lăng ở mũi sóc để đánh bại mình.
Ánh mắt Chu Phàm lạnh lùng, thực sự cho rằng mình không phá được phòng ngự của hắn à?
Chu Phàm không bạo phát nữa, bởi vì đã không kịp, vào nháy mắt nhìn thì biến thành chậm lại này, hắn chỉ nhanh chóng tay trái cầm tay phải, hai tay hợp lực nắm Tinh Sương Đao bổ xuống.
Thôi Vũ không để ý đến hướng đi của đao, mũi sóc trong tay hắn mũi sóc nâng lên đâm xuống, hắn khẳng định là sẽ chậm hơn Chu Phàm, nhưng hắn vốn chính là muốn dùng thương đổi thương.
Thấy đấu pháp tàn bạo nhìn thì là đồng quy vu tận này, có một số người hô khẽ.
Chỉ là thanh âm chưa truyền ra, song thủ đao của Chu Phàm đã bổ xuống, từ vai trái của Thôi Vũ bổ chéo xuống phía dưới bên phải, một mực rạch đến ngoài bụng hắn, hình thành một đạo hình cung, nơi hình cung đi qua, mang theo tia lửa vàng sậm, mảnh sắt đen đỏ bắn ra.
Một sóc đó của Thôi Vũ cuối cùng vẫn không đâm xuống được, hắn bị một đao hai tay nắm khí lực vượt quá sáu vạn cân này kéo cho lui về phía sau vài bước, máu tươi từ miệng vết thương bắn ra, nhuộm đỏ thân đao, cũng nhuộm đỏ quần áo của hắn.
Thôi Vũ trợn tròn mắt, thân thể hắn tựa như quả bóng cao su xì hơi, vụn sắt cũng từ trên lớp da nhanh chóng rút đi.
Hắn rất không cam tâm thở dài, hắn không ngờ đối thủ không bùng nổ toàn lực, mình vẫn thua, thua dưới song thủ đao.
Môi Thôi Vũ mấp máy, hắn có lòng muốn hỏi vì sao Chu Phàm không bùng nổ toàn lực, nhưng hắn không hỏi ra, mà ngã thẳng về phía sau.
- Thôi đội trưởng.
- Đội trưởng.
Võ giả của Hồng Diêu Thôn toàn bộ đều ùa tới ôm lấy Thôi Vũ, không để hắn ngã xuống, nhìn vết đao ở ngực hắn, máu tươi vẫn đang không ngừng tràn ra.
Mắt của võ giả Hồng Diêu Thôn đều đỏ lên, nhìn về phía Chu Phàm.
- Hắn không chết được.
Chu Phàm chỉ hờ hững cất đao vào vỏ nói.
Đây chỉ là luận bàn, Chu Phàm đương nhiên không cần thiết phải dùng toàn lực, hắn chỉ muốn tôi luyện đao kỹ của mình một chút, cho nên mới chỉ dùng tứ chi bạo phát, vả lại giết võ giả của Hồng Diêu Thôn, đó chính là kết tử cừu với bọn họ, đối với ba thôn sau này đều không có lợi, sẽ có phiền phức rất lớn.
Cho nên Chu Phàm vẫn lưu lại sức.
Võ giả của ba thôn sợ võ giả của Hồng Diêu Thôn vây công Chu Phàm, bọn họ cũng xông tới.
Tám vị Phù Sư thong thả bước tới, lên tiếng quát mắng, đề phòng võ giả của bốn thôn hỗn đấu.
- Thôi đội trưởng không sao, hắn chỉ là bị khí lực chấn kích cùng với mất nhiều máu mà hôn mê bất tỉnh thôi.
Đại phu của Hồng Diêu Thôn gấp giọng nói, vết đao này nhìn thì khủng bố, nhưng không tổn thương tới xương cốt, càng đừng nói là tạng phủ.