Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, đoàn quang mang này là thọ mệnh của hắn.
Quang mang rơi vào trong tay Vụ, rất nhanh liền biến mất, hắn mới chậm rãi nói:
- Đây là thọ mệnh đao quyết ngươi nợ ta.
Vụ lại bấm tay búng một cái, một điểm sáng màu trắng bắn tới chỗ ấn đường của Chu Phàm.
Chu Phàm rất nhanh liền hiểu được, đây là đao quyết còn lại của Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết.
- Kế hoạch không theo kịp biến hóa, ta cũng là bất đắc dĩ, như vậy chúng ta không ai nợ ai.
Vụ mở miệng giải thích.
Chu Phàm vẫn ở vào trong một loại kinh ngạc, hắn có chút khó hiểu nói:
- Ngươi muốn đi đâu? Chẳng lẽ ngươi còn có thể rời khỏi chiếc thuyền này à?
Về phần giao dịch Lưu Quang Khoái Ngân Đao Quyết bị cưỡng chế, ngược lại là việc nhỏ, mấu chốt là biết Vụ sắp đi đâu.
- Rời khỏi chiếc thuyền này? Đương nhiên không thể.
Vụ lắc đầu,
- Đi mà ta nói chỉ là sẽ lâm vào trong ngủ say khá lâu.
- Ngủ say khá lâu?
Chu Phàm ngẩn người,
- Bao nhiêu lâu?
Chu Phàm cảm thấy có lẽ là vì trảm sát những Hồn Ngư đó mà dẫn tới.
- Không biết, có điều cơ hội chúng ta có thể gặp lại là rất nhỏ bé.
Sắc mặt Vụ hờ hững nói,
- Trừ khi ngươi có thể đạt tới chung điểm, nếu không lần sau ta tỉnh lại, chắc sẽ gặp người lên thuyền mới, hai người chúng ta tiếp xúc cũng coi như không tồi, vậy để tận nốt trách nhiệm, nói với ngươi một số chuyện ngươi có thể biết.
Chu Phàm cúi đầu, hắn vẫn có chút không thể tiêu hóa được tin tức Vụ để lộ ra.
- Ngươi còn nhớ cách nói người dẫn dắt và người đứng xem mà ngươi nói không.
Vụ nghĩ nghĩ một chút hỏi.
Chu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, hắn từng nói Vụ không phải người dẫn dắt, mà là một người đứng xem, có điều bất kể là như thế nào Vụ vẫn cung cấp cho hắn không ít hỗ trợ.
Mặt Vụ lộ ra nụ cười nói:
- Kỳ thật cách nói này của ngươi vẫn rất thỏa đáng, có điều có một số việc ngươi nghĩ sai rồi, ta không phải người đứng xem, nhưng cũng không xem như người dẫn dắt, hoặc là từ rất lâu trước là người dẫn dắt.
- Dẫn dắt những người lên thuyền các ngươi lái thuyền tới chung điểm chân chính, có một số người lên thuyền gọi chúng ta là hoa tiêu viên, có điều bất kể là người dẫn dắt hay là hoa tiêu viên đều được, đại khái chính là ý tứ như vậy, ngươi thích gọi thế nào cũng được.
- Sau khi ta đi rồi, ngươi cũng không cần lo lắng không thể câu cá, sẽ có người dẫn dắt trước mới thức tỉnh. . . Hiện tại cũng không thể nói bọn họ là người dẫn dắt, nói chung ngươi chỉ cần biết sẽ có người dẫn dắt mới sẽ xuất hiện ở trên thuyền.
- Người dẫn dắt trước mới...
Chu Phàm cảm thấy đầu như sắp phát nổ,
- Vì sao những người dẫn dắt các ngươi lại biến thành trước.
Người dẫn dắt nên tận chức tận trách giúp người lên thuyền, cùng nhau đạt tới chung điểm mà thuyền muốn tới mới đúng.
Nhưng sự thật không phải như vậy, từ ban đầu gặp mặt, Vụ một mực từ trong tay mình lừa đi thọ mệnh hoặc sâu xám, hiển nhiên giống như Vụ nói, hắn không phải người dẫn dắt, mà là thành người dẫn dắt trước.
Vì sao người dẫn dắt biến thành người dẫn dắt trước?
Đối với câu hỏi của Chu Phàm, Vụ trầm mặc, hắn ngẩng đầu nhìn huyết cầu nói:
- Trước khi trả lời ngươi, chúng ta lên bên trên xem một chút rồi ta lại giải thích với ngươi.
Sắc mặt Chu Phàm ngạc nhiên, cũng ngẩng đầu, có liên quan tới huyết cầu à?
Thân thể của Chu Phàm biến thành nhẹ bẫng, hắn không kìm được bồng bềnh bay lên trên.
Vụ cũng bay lên trên.
Chu Phàm có thể bay lên, tất nhiên là Vụ động tay động chân.
Thân thể của hai người không ngừng bay lên, Chu Phàm cũng không biết mình bay bao lâu, cảm giác giống như qua trăm năm ngàn năm vậy.
Nhìn thì rất gần huyết cầu, kỳ thật không gần như trong tưởng tượng, rất xa xôi.
Nhưng có xa đến mấy, cũng có lúc tiếp cận, cho đến khi thuyền gỗ dưới chân biến thành nhỏ như con kiến, thân thể của hai người mới không còn bay về phía trước nữa.
Chu Phàm ngẩng đầu nhìn huyết cầu gần trong gang tấc, mắt hắn co rút lại, hắn nhìn thấy thi hài màu máu nhiều chi chít.
Huyết cầu không ngờ từ thi hài nhiều không đếm xuể tạo thành, những hố giống như bụi chì đó là vòng xoáy sương mù, mỗi vòng xoáy sương mù đều rộng lớn như một mảng biển lớn.
Chu Phàm đứng gần, chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận cảnh tượng của huyết cầu, thi hài dính liền với nhau, tay chân đầu bọn họ đều đã xoắn lại thành một cục khó có thể phân rõ.
Hắn có chút không dám tưởng tượng, rốt cuộc cần thi hài của bao nhiêu người mới có thể tạo thành huyết cầu lớn như vậy, đây phải là ức vạn.
Chu Phàm có thể ngửi được mùi máu tanh nồng đậm huyết cầu truyền đến, ruột hắn quặn lại, hắn có chút buồn nôn.
Chu Phàm nhìn về phía Vụ bồng bềnh ở bên cạnh, sắc mặt của hắn có chút xanh mét:
- Đây rốt cuộc là...