- Những cái này là thi thể của người lên thuyền, trừ một bộ phận nhỏ người lên thuyền nhảy sông cho cá ăn, phàm là người thất bại tử vong ở ngoại giới thì đều ở đây.
Vụ bình tĩnh nói.
Chu Phàm chỉ cảm thấy nổi da gà, hắn sớm biết trước hắn, có lẽ sẽ có không ít người lên thuyền, nhưng ai có thể ngờ được lại có nhiều người lên thuyền như vậy. . .
Trong lòng hắn trở nên run rẩy, ức vạn người lên thuyền này đều thất bại, vậy hắn thì sao...
Chu Phàm cảm thấy có sợ hãi cực lớn bao phủ lấy mình.
- Một khi tử vong, sẽ về đến đây, trở thành một bộ phận của huyết cầu, trước khi ta trở thành người dẫn dắt, quy mô của huyết cầu chưa lớn như vậy, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, nó biến thành càng lúc càng lớn.
Trên mặt Vụ lộ ra một tia cảm khái, hắn đã quên mất là bao nhiêu năm rồi.
- Theo ta biết, huyết cầu không phải chỉ có thi hài, bên trong nó còn tồn tại một vài thứ.
- Là cái gì?
Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng hỏi.
- Không biết.
Vụ hơi nhíu mày nói,
- Thứ bên trong là liền một thể với thuyền, nó là cung cấp động lực cho thuyền đi tới.
- Người lên thuyền chết như vậy, ngoại giới không biết à?
Chu Phàm không nhịn được hỏi, chẳng lẽ bên ngoài không có ai biết tới sự tồn tại của Khôi Hà Không Gian sao?
Trên mặt Vụ lộ ra vẻ giễu cợt:
- Ở trước mặt thuyền, bất kể là ngươi hay là ta đều quá nhỏ bé, sự cường đại của nó không phải là ngươi và ta có thể suy đoán.
- Thuyền?
- Những người dẫn dắt chúng ta cũng không biết nó rốt cuộc là gì, chỉ có thể gọi là thuyền.
Vụ giải thích,
- Hay là trở lại câu hỏi vừa rồi của ngươi đi, phàm là người lên thuyền, một khi tử vong trở thành một bộ phận của huyết cầu, tất cả ký ức về hắn của ngoại giới đều sẽ bị xóa đi.
- Ngươi chắc không ra ngoại giới đề cập tới sự tồn tại của Khôi Hà Không Gian chứ, nếu không ngươi sớm đã bị xóa đi rồi.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, xuất phát từ tâm tư cẩn thận nào đó, hắn quả thật không dám đề cập tới sự tồn tại của Khôi Hà Không Gian với bất kỳ ai, hắn cũng không ngờ thuyền lại cường đại đến mức này, tất cả ký ức về người lên thuyền ở ngoại giới đều sẽ bị xóa đi, vậy người lên thuyền là giống như không tồn tại trên thế gian vậy.
Thuyền này rốt cuộc là cái gì vậy?
Chỉ là vấn đề này, Vụ cũng không trả lời Chu Phàm được.
- Mục đích của nó rốt cuộc là gì? Nếu là vì đạt tới chung điểm, vậy sẽ có gì chờ chúng ta?
Chu Phàm nhìn dưới chân, dưới chân có thể nhìn thấy vẫn là sông xám vô ngần, không nhìn thấy bất kỳ lục địa hòn đảo nào.
- Ta không biết, không có người dẫn dắt nào biết.
Vụ cười lạnh một tiếng hỏi,
- Nó chỉ là muốn những người lên thuyền các ngươi không ngừng giúp nó đi tới, một khi thất bại, nó sẽ trở lại nguyên điểm, lặp đi lặp lại, nhìn thì không có chừng mực.
- Từ lúc ta trở thành người dẫn dắt tới nay, nó chưa đạt tới chung điểm, ta nghĩ lúc trước cũng chưa, cho nên không ai biết ở chung điểm của chiếc thuyền này sẽ có gì, sau khi đến chung điểm sẽ có gì chờ chúng ta?
- Lại hoặc là căn bản không có chung điểm, đây chỉ là một hồi âm mưu.
- Người dẫn dắt thì sao? Ngươi nói trước khi ngươi trở thành người dẫn dắt huyết cầu đã tồn tại, người dẫn dắt cũng sẽ không ngừng gia tăng à?
Chu Phàm không biết nên hỏi gì mới thích hợp, hắn không nhịn được hỏi.
- Người dẫn dắt cũng sẽ chết...
Vụ trầm mặc một lúc nói,
- Người dẫn dắt cũ chết đi, người dẫn dắt mới sinh ra.
- Có điều sự tử vong của người dẫn dắt không phải vì số tuổi thọ hết, chỉ cần thuyền còn, người dẫn dắt sẽ không phải chết, thọ mệnh của người dẫn dắt là vô cùng tận, bọn họ chết, là tự bọn họ từ bỏ, lựa chọn rời thuyền, kết cục duy nhất của rời thuyền chính là chết.
- Vì sao muốn từ bỏ rời thuyền?
Chu Phàm ngẩn người hỏi.
Trên mặt Vụ lộ ra vẻ tuyệt vọng, hắn có chút mỏi mệt nói:
- Muốn rời thuyền, đó là bởi vì không có hi vọng.
Không có hi vọng? Sắc mặt Chu Phàm hơi biến hóa, liên hệ với huyết cầu từ thi hài của người lên thuyền này tạo thành, hắn mơ hồ nghĩ ra nguyên nhân.
- Khi người dẫn dắt xuất hiện ở trên thuyền, sẽ mất đi đại bộ phận ký ức, chỉ nhớ một bộ phận nhỏ ký ức không có quá nhiều ý nghĩa, ví dụ như nhớ võ kỹ công pháp mình từng học, đao kiếm trước kia mình từng dùng.
- Nhưng ngay cả bản thân là ai cũng không biết, chúng ta không có ký ức trước khi lên thuyền, nó chỉ chịu nói với những người dẫn dắt chúng ta, là chúng ta tự nguyện lên thuyền, ký ức bị xóa đi cũng là chúng ta đồng ý.
Vụ thở dài.
- Mục đích chúng ta lên thuyền là để dẫn dắt người lên thuyền lái thuyền đến chung điểm, mà nó hứa với chúng ta, chỉ cần những người dẫn dắt chúng ta giúp người lên thuyền đạt tới chung điểm, vậy có thể cho chúng ta có được thứ chúng ta muốn, đồng thời để chúng ta rời thuyền.