Hắn phải đối mặt là con thuyền có thể câu thúc cường giả cảnh giới chí cao như Vụ ở trên thuyền, lại có thể tùy ý xóa đi ký ức của người lên thuyền khỏi thế gian này.
Ở trước mặt tồn tại cường đại như vậy, hắn giống như một con kiến cực kỳ hèn mọn không bắt mắt.
Vốn hai bên không có liên quan gì mới đúng, nhưng cố tình tồn tại như vậy lại có hứng thú đối với hắn, đưa hắn lên thuyền, cũng mang muội muội của hắn đến thế giới này.
Nguyên nhân tạm thời không rõ cũng không sao cả.
Một ngày nào đó sẽ tìm ra chân tướng.
Nhưng nếu thật sự là muội muội tới thế giới nguy hiểm này, hắn phải tìm mọi cách bảo hộ nàng.
Con kiến như hắn phải tận hết khả năng biến thành cường đại.
Cường đại đến bất kể là quái quyệt gì, thậm chí là thuyền dám thò móng vuốt hoặc răng nanh của nó đến trước mặt muội muội, ít nhất phải có bản sự đồng quy vu tận với chúng.
Chu Phàm thu liễm những tâm tư này lại, nói đùa vài câu với Tiểu Liễu, sau đó xoay người trở về rửa mặt, sau đó tới cùng ăn cơm sáng với cha mẹ, Tiểu Liễu.
Có điều chưa ăn cơm sáng xong, đã có đội viên tuần tra tới ghé vào tai hắn nói mấy câu.
Chu Phàm hơi ngây ra một thoáng, hắn gật đầu, tỏ ý đã biết.
Chu Phàm nói với cha mẹ một câu, buông bát đũa đi theo đội viên tuần tra.
Rất nhanh Chu Phàm nhìn thấy Yến Quy Lai bị sáu vị Phù Sư vây quanh.
Yến Quy Lai thấy Chu Phàm tới, hắn cười cười với Chu Phàm.
Yến Quy Lai đeo một cái nồi sắt vừa to vừa tròn.
Chu Phàm ngẩn ra, hắn có chút khó hiểu vì sao Yến Quy Lai lại đeo một cái nồi sắt, và vì sao lại xuất hiện ở đây, hắn bước chậm tới.
- Các ngươi yên tâm, ta biết các ngươi mang theo ba thôn tới đây rất không dễ dàng, Nghi Loan Ti sẽ không quên công lao của các ngươi. . .
Yến Quy Lai cười nói.
Sáu vị Phù Sư mạo hiểm cực lớn, lại thuận lợi đưa ba thôn lần lượt Phần Cốc Địa, quả thật có công lao không nhỏ.
Thấy Yến Quy Lai đáp ứng tranh công cho bọn họ, sáu vị Phù Sư đều mặt mày tươi cười rời khỏi.
- Ngươi theo ta, chúng ta đi dạo chung quanh một chút.
Yến Quy Lai cười nói với Chu Phàm đứng ở bên cạnh,
- Trước tiên đi xem thôn mới các ngươi xây dựng.
Sáng sớm, mặt trời lộ ra ở chân trời, sương mù dần tan, trên cỏ xanh dính bọt nước trong suốt, tất cả đều lộ ra sinh khí bừng bừng.
Chỉ là trong chỗ tối có lẽ sẽ ẩn tàng quái quyệt nguy hiểm mà người thường không thể đối mặt.
Đương nhiên những cái này đối với Yến Quy Lai và Chu Phàm mà nói thì không tính là gì.
Bọn họ rất nhanh mơ hồ nhìn thấy hình dáng của thôn mới.
Yến Quy Lai đối với thôn chỉ bọn họ lựa chọn chỉ hơi gật đầu, ánh mắt hắn lại đầy phức tạp liếc về phía Dã Cốc Thôn một cái, hắn không phải người của Thiên Lương Lý, nhưng là đệ tử thư viện, hắn cũng biết nhiều cố sự về thôn hoang này.
Đừng nói là hắn, ngay cả những đại nhân vật chân chính của Đại Ngụy triều cho dù là qua mười mấy năm có lẽ sẽ quên đi tên của thôn hoang này, nếu có người nhắc tới bọn họ khẳng định sẽ nhớ mang máng Thiên Lương Lý từng có một thôn như vậy.
Có điều chuyện đã qua nhiều năm như vậy, không ai lại bởi vì nơi này có thôn vào ở mà nói gì, nên nói việc này sớm đã bị buông bỏ, không có ai ngốc đến đi báo lên, bởi vì làm vậy chính là nhắc lại chuyện xưa, vạch ra vết sẹo, đó chính là tìm chết.
- Bình tịnh chi địa này, các ngươi cũng coi như là hài lòng chứ?
Gió mát phả vào mặt, Yến Quy Lai thu liễm tâm tư cười hỏi.
Bình tịnh chi địa chính là nơi Nghi Loan Ti xác nhận thích hợp cho nhân loại định cư, nếu ba thôn thuận lợi cắm rễ ở đây, vậy sẽ thành nhân yên chi địa (nơi người ở).
Trừ nhân yên chi địa, bình tịnh chi địa, còn có tịch tịnh chi địa và nguy hiểm chi địa, tịch tịnh chi địa là ngay cả trùng thú bình thường cũng rất ít ỏi, loại địa phương này quá quỷ dị yên tĩnh, Nghi Loan Ti cũng khó có thể phân biệt nguy cơ ẩn tàng trong đó, liền đánh dấu là tịch tịnh chi địa.
Về phần nguy hiểm chi địa, chính là đã xác nhận rõ ràng là địa vực có nguy hiểm cực lớn, người lạ chớ gần, giống như Đê Khưu Nguyên hiện tại chính là như vậy.
- Rất hài lòng, cám ơn Yến đại nhân đã lựa chọn cho chúng ta ở lại nơi này.
Chu Phàm trả lời.
Trên thực tế ba thôn đều rất hài lòng, sau khi tới đây, quái quyệt tập kích gặp phải cũng ít đi nhiều, cho dù là đốn củi vận đá xây dựng thôn mới ở dã ngoại, cũng sẽ không gặp phải quá nhiều quái quyệt tập kích, ba thôn đều đã coi Phần Cốc Địa là nơi an cư lạc nghiệp.
Trong lòng Chu Phàm đối với điều này có chút rối rắm, hắn cảm thấy cao hứng vì thôn mình có thể ổn định, nhưng lại bởi vì số lượng quái quyệt giảm bớt, ảnh hưởng tới hắn tích lũy mồi câu cá mà đau đầu, có điều hắn cũng không thể hi vọng nơi này xuất hiện rất nhiều quái quyệt hoặc là quái quyệt vô cùng lợi hại.