Vụ bỗng nhiên lại nghiêng đầu, nhìn về phía một góc giáp bản, trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh thán,
- Là lần thứ hai truyền lời, ngươi rốt cuộc đã làm gì, nó dường như rất cảm thấy hứng thú với ngươi.
Vụ lờ mờ cảm thấy Chu Phàm ở trong lòng thuyền là không đơn giản.
- Nó lại nói gì?
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến hỏi.
- Nó nói 'Hắn' chính là người quan trọng nhất trong lòng ngươi, tuyến vận mệnh đã giao nhau, cho dù hiện tại không gặp mặt, rồi sẽ có ngày gặp lại.
- Đây là lần thứ hai nó truyền lời.
Vụ cười nhạo nói,
- Nó ở đâu tìm được loại cách nói quái đản này vậy?
- Người quan trọng nhất của ai nấy...
Chu Phàm lẩm bẩm, hắn giống như nghĩ tới gì đó, nhìn về phía Vụ:
- Ta...
Chỉ là cảm giác trời đất quay cuồng ùa tới, hắn bị kéo ra khỏi Khôi Hà Không Gian.
Sắc mặt Vụ bình tĩnh nhìn thân ảnh của Chu Phàm biến mất ở trên thuyền, sau đó hắn cúi đầu, vẻ mặt cảm thấy hứng thú hỏi:
- Hai câu đó của ngươi là có ý gì?
- Nói chung ta cũng sắp đi rồi, không thể can thiệp vào chuyện của ngươi, nói cho ta biết một chút cũng không sao mà?
- Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lại truyền lời hai lần với một người lên thuyền, nhất là hắn mới lên thuyền không bao lâu, hắn có chỗ nào đặc biệt?
Vụ từng thấy rất nhiều người lên thuyền, những người lên thuyền đó có ngu xuẩn có thông minh, thậm chí hạng người kinh tài tuyệt diễm cũng có rất nhiều, nhưng đều nhất nhất thất bại.
Vụ cũng không biết dạng người lên thuyền gì có thể khiến thuyền đạt tới chung điểm, hoặc là cái cần không chỉ là thiên phú siêu tuyệt... Còn phải có đủ vận khí?
Vụ kiên nhẫn đợi một lúc, đáng tiếc là thuyền thủy chung vẫn không đáp lại.
- Đúng là keo kiệt.
Vụ nói với vẻ khinh thường, hắn lười chẳng muốn hỏi nữa, nói chung những cái này đều không liên quan tới hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn huyết cầu to lớn di động trên trời, thở dài một hơi, nhân sinh trên thuyền đúng là tịch mịch như tuyết.
Nhất là mỗi lần ngủ say tỉnh lại đều gặp phải người lên thuyền mới, điều này đúng là khiến người ta thương cảm.
Chu Phàm đầu đầy mồ hôi ngồi dậy, hắn giống như vừa có một hồi ác mộng, sắc mặt tái nhợt mà lại dữ tợn.
- Người quan trọng nhất trong lòng...
Chu Phàm lại lẩm bẩm, hắn đứng lên, ra khỏi lều trại.
Sắc trời vừa sáng, trong doanh địa đã có không ít nơi bốc khói bếp.
Chu Phàm đi trong doanh địa, có người chào hỏi hắn, hắn cũng chỉ hơi gật đầu.
Hắn có chút đờ đẫn đi tới.
Cho đến khi tới lều trại của nhà Đại Liễu, ngoài lều trại, Tiểu Liễu đang ngồi nhìn Chu Xuân Mai làm việc, nàng thỉnh thoảng sẽ ôm đến một cây củi cho mẹ của mình, nhét xuống dưới nồi hơi.
Mặt bị lửa chiếu cho đỏ hồng.
Chu Phàm im lặng nhìn, cho đến khi Tiểu Liễu quay lại, nàng thấy Chu Phàm, chạy tới, ôm lấy hai chân hắn, thân mật nói:
- A Phàm, sao hôm nay ngươi tới sớm thế.
Trên mặt Chu Phàm nặn ra một nụ cười rất khó coi, ôm lấy Tiểu Liễu, cẩn thận nhìn mặt nàng, ý đồ từ trên hình dáng của nàng nhìn ra một số thứ gì đó.
Con mắt trong suốt của Tiểu Liễu có chút khó hiểu, nàng chỉ dùng tay ôm lấy cổ Chu Phàm, cằm của nàng kề lên vai hắn, nàng có thể cảm giác được A Phàm dường như đang khổ sở, nàng hi vọng ôm như vậy có thể làm có thể nỗi khổ của A Phàm.
Hành động như vậy rất là ấm áp.
Chu Phàm nhìn phía trước, hắn khổ sở nhắm hai mắt lại.
Muội muội, đúng là ngươi sao?
Ở đời trước, người quan trọng nhất trong lòng mình chính là nãi nãi và muội muội, nếu nói hắn trùng sinh đến trên đời này, người duy nhất gặp lại chính là Tiểu Liễu rất giống muội muội.
Nhưng hắn vẫn không rõ, giữa Tiểu Liễu và muội muội có liên quan gì?
Tiểu Liễu chính là lớn lên ở thế giới này, không giống hắn là linh hồn xuyên tới.
Cho dù Tiểu Liễu là muội muội đầu thai chuyển thế, nhưng vì sao lại tới sớm hơn hắn nhiều năm như vậy?
Việc này đúng là quá phức tạp, phức tạp đến Chu Phàm không thể nghĩ thông, nhưng muội muội và Tiểu Liễu có lẽ tồn tại liên hệ mà mình không biết.
Tiểu Liễu có khả năng rất lớn chính là muội muội.
May mà. . . Tri Tử Hạt không hại chết muội muội.
Nhưng thuyền. . . Nó rốt cuộc muốn làm gì?
Nó căn cứ vào lý do gì mà nói với mình, nó muốn dùng muội muội để uy hiếp mình sao?
Chu Phàm rất nhanh liền phủ nhận khả năng này.
Thuyền cực kỳ cường đại, hắn chỉ là một võ giả rất bình thường, chỗ duy nhất khác biệt với thế giới này chính là linh hồn của hắn đến từ thế giới khác.
Nếu thuyền có thể mang muội muội đến thế giới này, thậm chí mình cũng là nó mang tới, vậy nó khẳng định có thể mang theo linh hồn khác tới đây.
Hoàn toàn không cần hắn.
Mình có chỗ nào đặc thù? Nó rốt cuộc muốn có được gì ở trên người mình?
Chu Phàm không biết, mặt hắn khôi phục bình tĩnh, buông Tiểu Liễu ra, cười cười xoa đầu nàng.