Sắc mặt Chu Phàm khựng lại, hắn nhìn về phía Vụ với vẻ không dám tin:
- Ngươi là muốn nói ngươi đã là người dẫn dắt thân thiện nhất rồi à?
- Trên lý thuyết thì là như vậy.
Vụ gật đầu.
Chu Phàm có chút không biết phải nói gì cười gượng mấy tiếng, Vụ như vậy đã là thân thiện nhất, vậy người khác rốt cuộc là ác liệt tới mức nào?
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.
Vụ chậm rãi nói,
- Số lần chúng ta thất bại quá nhiều, cơ hồ không có người dẫn dắt nào ôm hi vọng vào chuyện người lên thuyền có thể đạt tới chung điểm.
- Những người dẫn dắt chúng ta, sau khi có người tuyệt vọng, sẽ lựa chọn chết đi, ở lại trên thuyền cũng không muốn phối hợp, phần lớn là không muốn cứ chết đi như vậy, có điều đây đều là ta căn cứ vào bản thân mà phỏng đoán ra, có lẽ bọn họ sẽ có cách nghĩ khác.
- Ngươi phải cẩn thận là, đại bộ phận người dẫn dắt đều không thể động thủ đối với người lên thuyền, nhưng có một loại người dẫn dắt có thể.
Sắc mặt Vụ biến thành có chút nghiêm túc.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ cả kinh,
- Dạng người dẫn dắt gì là có thể động thủ đối với chúng ta?
Nếu mỗi người dẫn dắt đều có thực lực như Vụ, người dẫn dắt có thể động thủ đối với hắn, Chu Phàm nghĩ thôi cũng cảm thấy không rét mà run rồi.
- Loại người dẫn dắt đó vốn chính là bồi luyện viên thuyền tìm cho các ngươi, bọn họ có thể dùng danh nghĩa bồi luyện để động thủ với các ngươi, có điều ngươi cứ yên tâm, người lên thuyền chết đi ở trên thuyền, chính là rời khỏi Khôi Hà Không Gian mà thôi.
- Bọn họ có thần kinh tới mấy, cũng chỉ là thông qua liên tục giết chết các ngươi, từ đó bức những người lên thuyền các ngươi lựa chọn nhảy thuyền.
Sắc mặt Vụ bình tĩnh nói.
Chu Phàm muốn mắng người, thế vẫn chưa tính là gì? Ai ngờ còn bị người ta liên tục giết chết, từ đó cảm nhận tử vong, chỉ có kẻ điên mới nguyện ý.
Chu Phàm cuối cùng cũng có tìm hiểu sâu về những người dẫn dắt này, cũng chính là càng đến về sau, người dẫn dắt mà hắn đụng phải có lẽ sẽ càng ác liệt hơn.
Nhưng thuyền đối với tất cả những điều này lại coi như không thấy, chẳng trách không ai có thể đạt tới chung điểm, có một bộ phận nhân tố là vì những người này làm quá đáng.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ, có điều hắn tạm thời cũng không bận tâm có đạt tới chung điểm hay không, hiện tại hắn quan trọng nhất là mượn lực lượng của thuyền để sống sót.
Về phần chung điểm, ai biết được ở chung điểm có gì chờ hắn?
Cho dù Vụ nói một khi đạt tới chung điểm, người lên thuyền dường như cũng có thể an toàn rời thuyền. . . Nhưng chung điểm đối với hắn mà nói thật sự quá xa xôi.
Chu Phàm lại hỏi tiếp rất nhiều vấn đề, có vấn đề Vụ trả lời, nhưng có vấn đề Vụ lại ngậm miệng không nói.
- Chuyện ta nói với ngươi tối nay đã đủ nhiều rồi.
Đến cuối cùng Vụ không muốn nói thêm gì nữa,
- Thời gian của ngươi cũng sắp hết, chắc không có lúc gặp lại.
- Vụ, ngươi sắp ngủ say rồi, chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết một hồi, ngươi không tặng ta một chút gì à?
Chu Phàm cười hỏi, hắn biết trên người Vụ có rất nhiều thứ tốt.
Vụ chỉ cười cười nói:
- Ta ngay cả thọ mệnh ngươi nợ cũng thu rồi, ta là loại người sẽ tặng quà ngươi sao? Ta chỉ là cảm thấy không làm gì thì quá không thú vị, mới giúp ngươi mà thôi.
- Chúng ta chỉ là giao dịch thuần túy, quan hệ không thể nói là tốt tới mức phải tặng ngươi quà, lần sau ta tỉnh lại, nói không chừng sẽ không nhớ ngươi nữa.
Chu Phàm đối với điều này chỉ lắc đầu, trong lòng hắn cũng hiểu Vụ sẽ không tặng gì cho hắn, hắn cũng chỉ là nói một chút mà thôi.
- Bất kể là như thế nào, vẫn phải cám ơn ngươi đã nói cho ta biết nhiều thứ như vậy.
Hơi trầm mặc một chút, trên mặt Chu Phàm hiện ra nụ cười nói,
- Ta cảm thấy chúng ta vẫn sẽ có lúc gặp lại.
Trên mặt Vụ không lộ ra cảm xúc gì, có điều hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn về phía giáp bản, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Chu Phàm hỏi:
- Ngươi nhìn thấy hắn không?
Ngươi nhìn thấy hắn không?
Đối với câu nói không đầu không đuôi này, Chu Phàm hơi ngẩn ra,
- Hắn là ai?
- Lời này không phải ta hỏi, là thuyền bảo ta hỏi.
Trong mắt Vụ lộ ra một tia hứng thú,
- Ngươi là một trong những số rất ít người có thể có thể khiến thuyền truyền lời qua ta, thuyền đối với những người dẫn dắt chúng ta đều sẽ không hay truyền tới tin tức.
Mắt Chu Phàm co lại, là thuyền truyền lời cho hắn?
- Hắn mà ngươi nói rốt cuộc là ai?
Chu Phàm vội vàng hỏi,
- Lời này của nó là có ý gì?
- Vô dụng thôi, ta nói gì nó cũng sẽ không trả lời ta.
Vụ nhún vai,
- Trước giờ chỉ có nó truyền lời cho ta, nó hiện tại không nói gì cả.
Chu Phàm cúi đầu cấp tốc suy tư, lời này của thuyền là có ý gì?
Ngươi nhìn thấy hắn không?
Hắn là ai? Người quen thuộc? Người xa lạ? Lại có liên quan gì tới mình?
Vậy hắn là ở thế giới bên ngoài à?