Chu Phàm lắc đầu phủ định loại cách nói này.
- Nếu ngươi muốn đi thì cứ đi, thật sự không cần lo lắng cho chúng ta.
Chu Nhất Mộc nói tới đây lại tạm dừng một chút,
- Khối ngọc trong nhà có còn không?
Chu Phàm từ trên cổ lấy xuống khối thanh ngọc bội đó, ngọc bội hình tròn, chất ngọc xanh tươi, bên trên không khắc bất kỳ đồ án gì, nhìn thì chỉ là một khối đá ngọc bình thường.
Nhưng đá ngọc này lại có thể biết trước quái quyệt tới gần, có điều Chu Phàm rất ít sử dụng, bởi vì bên cạnh hắn một mực có Lão Huynh đi theo, Lão Huynh còn có tác dụng hơn khối ngọc bội này.
Chỉ là vì khối ngọc bội này là gia truyền, cha mẹ một mực yêu cầu hắn đeo thì hắn đeo mà thôi.
Ở trong mắt Chu Phàm, khối ngọc bội này đã là gia truyền, đó chính là thứ quý giá nhất của Chu gia, đây là sự tượng trưng cho một gia tộc, nếu không phải lúc trước vì cứu hắn, Chu Nhất Mộc tuyệt đối không nỡ giao nó cho Trương Hạc.
Chu Nhất Mộc tiếp nhận thanh ngọc bội, hắn nhìn thanh ngọc bội do dự một chút nói:
- Ngọc bội là chúng ta truyền xuống qua các đời, ngươi đeo nó, có câu ta vẫn phải nói với ngươi, đây là khi gia gia ngươi đã nói khi truyền ngọc bội cho ta.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm lại, nghiêm túc lắng nghe.
- Gia gia ngươi nói, tổ tiên của Chu gia chúng ta là chạy nạn đến Tam Khưu Thôn ở lại, tổ tiên Chu gia chạy nạn là vì Chu gia có một tử địch, tử địch này rất mạnh, Chu gia vì tránh hắn mới chạy trốn tới nơi này, ở Tam Khưu Thôn thì không sao, nhưng đến Thiên Lương Thành rồi khó tránh khỏi nhiều người mắt tạp, cho nên đừng tùy tiện để người ta thấy thanh ngọc bội này, biết chưa?
Chu Nhất Mộc chậm rãi nói.
Chu Phàm hơi ngẩn ra,
- Cha, đó đã là chuyện bao nhiêu đời rồi, tử địch này có lẽ cũng đã chết? Hay là Chu gia chúng ta vẫn xác nhận được sự tồn tại của hắn?
- Gia gia ngươi nói, tổ tiên có câu, chỉ cần Đại Ngụy triều không đổ, tử địch này vẫn còn.
Chu Nhất Mộc nói khẽ.
- Ngươi là nói tử địch của Chu gia chúng ta là hoàng thất Đại Ngụy à?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ cả kinh, thế lực mà có thể có thể đứng sừng sững không ngã ở Đại Ngụy triều mà hắn có thể nghĩ đến cũng chỉ có hoàng thất Đại Ngụy.
Sắc mặt Chu Nhất Mộc khẩn trương nhìn xung quanh một chút, mới thấp giọng nói:
- Chắc không phải, ngươi đừng nói lung tung, năm đó ta cũng từng nghĩ như vậy, đồng thời từng hỏi gia gia ngươi, nhưng gia gia ngươi phủ nhận.
Chu Phàm cười khổ nói:
- Vậy có thể là tử địch gì? Vả lại thù hận bao lớn, mà có thể ghi nhớ nhiều năm như vậy?
Chu gia đã truyền bao nhiêu đời rồi, Chu Nhất Mộc cũng không rõ, dựa theo cách nói của Chu Nhất Mộc, nhân khẩu của Chu gia một mực ít ỏi, cũng không có chi nhánh gì, gia tộc như vậy có thể truyền xuống, cũng không dễ dàng.
- Không biết, ngươi đừng hỏi, ta cũng chỉ là đề phòng vạn nhất, ngươi nhớ kỹ là được rồi.
Chu Nhất Mộc lắc đầu, trả lại thanh ngọc bội cho Chu Phàm.
Chu Phàm chỉ có thể gật đầu tỏ ý mình nhớ kỹ, cũng cất ngọc bội đi, có điều trong lòng hắn lại có chút hoài nghi, hắn cảm thấy Chu Nhất Mộc là trong lời của lời.
Nhưng Chu Phàm không hỏi kỹ, bất kể là như thế nào hắn biết Chu Nhất Mộc sẽ không hại hắn là được rồi, sau này muốn nói chắc sẽ nói, Chu Phàm không muốn bức bách.
Chu Phàm để phu phụ Chu Nhất Mộc lại trong lều trại, bản thân thì xoay người đi tìm Tiểu Liễu, Tiểu Liễu mới khiến hắn cảm thấy đau đầu.
Mắt nhìn Chu Phàm đi xa rồi, Quế Phượng mới quay đầu nhìn về phía Chu Nhất Mộc, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng.
Không chỉ là lo lắng nguy hiểm của làm Lực Sĩ, trong lòng còn ẩn tàng lo lắng nào đó.
Chu Nhất Mộc tự nhiên biết lo lắng trong lòng Quế Phượng, hắn chỉ lắc đầu nói:
- A Phàm trưởng thành rồi, giống như chim non trong tổ chung quy có một ngày phải giương cánh bay cao, chỉ là một ngày này tới sớm hơn chúng ta nghĩ, chúng ta không ngăn được hắn, cũng không nên ngăn cản, về phần chuyện đó. . . Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chỉ là một cố sự mà thôi, không ai nhớ đâu.
Nghe thấy Chu Phàm muốn rời khỏi Phần Cốc Địa, Tiểu Liễu khóc hu hu, nàng túm lấy tay áo của Chu Phàm, hai mắt đẫm lệ, nức nở nói:
- A Phàm, ngươi dẫn ta theo với, chúng ta cùng đi.
Chu Phàm nhìn tiểu cô nương có khả năng là thân muội muội của mình này, trong lòng hắn rất khổ sở lắc đầu nói:
- Tiểu Liễu, ta là đi làm việc, không thể mang ngươi đi, hơn nữa đi theo ta, cha mẹ ngươi sẽ thế nào?
Tiểu Liễu hơi sửng sốt, cha mẹ đối với nàng vô cùng tốt, nàng quả thật cũng không nỡ rời khỏi cha mẹ, nhưng nàng càng không muốn rời khỏi Chu Phàm.
Chu Phàm dỗ dành hồi lâu, đáp ứng nàng mỗi tháng khẳng định sẽ trở về một lần, Tiểu Liễu khóc một hồi lâu, biết chuyện không có chuyển cơ, mới rầu rĩ không vui vươn ngón tay đòi ngoắc tay với Chu Phàm, bảo hắn nhất định phải trở về.