Sương mù bao phủ toàn bộ Khôi Hà Không Gian, thuyền gỗ đứng trên mặt sông dưới huyết cầu.
Chu Phàm mở mắt ra, cảnh giác nhìn chung quanh, khiến hắn lo lắng là xuất hiện người dẫn dắt loại hình bồi luyện.
Chỉ là rất nhanh ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, phía trước hắn có một bàn trang điểm bình phong gỗ lim, một nữ tử mặc hồng y đang đưng lưng về phía hắn mà trang điểm, bởi vì do sương mù phiêu đãng nên Chu Phàm cũng không nhìn rõ khuôn mặt của nữ tử, xuyên qua sương mù chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng thướt tha của nàng.
Người dẫn dắt này rõ ràng là một nữ tử.
Bàn tay trắng nõn của nữ tử cầm bút vẽ điểm nhẹ lên lông mày, đang nghiêm túc vẽ mày.
Nàng hát khẽ, nàng vừa tỉnh lại dường như tâm tình rất không tồi.
Chu Phàm đứng yên không động đậy.
Nàng đặt bút vẽ mày lên giá bút,
- Tới rồi à?
Thanh âm của nàng như hoàng anh xuất cốc, dịu dàng dễ nghe, mềm nhẹ giống như thỏ thẻ bên tai tình lang.
Lời này tất nhiên là nói với Chu Phàm, Chu Phàm chỉ ừ một tiếng, hắn không dám nhiều lời, bởi vì hắn vẫn chưa rõ tính cách của nữ tử này.
- Đáng ghét, sao ngươi tới sớm như vậy? Ta vẫn chưa trang điểm xong...
Nữ tử làm nũng nói, lại bởi vì giọng nói đặc biệt đó, khiến người ta không cảm thấy một chút chán ghét, nghe nàng làm nũng mà giống như hồn phách cũng bay đi mất vậy.
- ...
Chu Phàm không biết trả lời thế nào, chỉ có thể bảo trì trầm mặc.
- Ngươi đừng tới đây, đợi ta một chút, lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta nên chính thức một chút.
Nữ tử cười duyên cầm lấy phấn đánh lên má, bởi vì nguyên do đang trang điểm, nàng không nói nữa.
- Được.
Chu Phàm chỉ có thể thuận theo lời nói của nàng mà trả lời, có điều tâm tình của hắn lại hơi trầm xuống, Vụ từng nói với Chu Phàm, hắn là người dẫn dắt dễ nói chuyện nhất, nhưng không biết tính tình của nữ tử này thế nào.
Tuy người dẫn dắt không thể cự tuyệt yêu cầu câu cá cùng với để thuyền đi tới, nhưng bọn họ vẫn nắm quyền giám định đối với vật phẩm, nếu bọn họ không muốn cung cấp trợ giúp cho Chu Phàm, thứ câu lên được sẽ để mặc tự bản thân hắn tìm tòi, thế tất sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn, nhất là đan dược.
Dưới tình huống không biết dược hiệu của đan dược, sẽ rất khó sử dụng.
Ngay khi Chu Phàm đang trầm tư, nữ tử đã tô môi son xong, nàng buông bút nhỏ, mới hài lòng cười cười xoay người lại.
Chu Phàm tập trung nhìn tới, nữ tử mặc váy ngắn ngang ngực đỏ thẫm, khiến váy ngắn nhô lên, ngực to quá.
To đến Chu Phàm không dám nhìn chằm chằm, hắn chưa bao giờ thấy ngực to như vậy, hắn chỉ có thể di động tầm mắt tới trên mặt nữ tử đang nói cười.
Chu Phàm chưa bao giờ thấy nữ tử đẹp như vậy, khiến hắn có chút thất thần.
Sợ là chỉ có tụ tập ngàn vạn sủng ái trên một thân mới có thể đẹp như vậy, nàng quả thực đã thỏa mãn ảo tưởng của tất cả nam tử trong thiên hạ.
- Ta đẹp không?
Nữ tử bật cười, răng trắng phau.
Nếu là lưu manh khẳng định sẽ không chút do dự nói là đẹp, nhưng Chu Phàm thì khác, hắn là chính nhân quân tử, hắn vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Đẹp.
Nữ tử lại cười khẽ một tiếng, sau đó nàng dùng ngón tay ngọc nhỏ nhắn của nàng, móng tay sơn đỏ chọc rách mặt mình.
Máu tươi uốn lượn nhỏ xuống, chảy qua má phải, xóa đi một tầng son đó.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, nhưng nữ tử vẫn chưa dừng tay, móng tay sắc bén của nàng dọc theo bọng mắt rạch tới, cho tới khi xé rách da ở nửa mặt bên phải của mình.
Huyết nhục đầm đìa, tạo cho người ta một loại cảm giác đáng sợ, nhưng nữ tử vẫn đang cười, nàng nắm da mặt trong tay mình xuống, hỏi:
- Ta còn đẹp không.
Chu Phàm hơi nhíu mày, hắn không nhìn má phải của hắn, chỉ nhìn về phía mặt trái của nàng, mặt trái vẫn tạo cho người ta một loại mỹ cảm kinh diễm, hắn kiên định nói:
- Đẹp.
Nữ tử vẫn cười, nàng dường như rất hài lòng với đáp án của Chu Phàm, sau đó nàng nâng tay trái, bắt đầu rạch mặt trái của mình, xé cả da mặt trái xuống,
- Còn đẹp không?
Chu Phàm nhìn khuôn mặt máu chảy đầm đìa đó, khóe mắt hắn giật giật.
- Đẹp không?
Thấy Chu Phàm không trả lời, nữ tử lại cười hỏi, nàng vừa cười, huyết nhục trên mặt bị xé rách tràn ra không ít máu, máu thuận theo cằm nhỏ xuống giáp bản.
Chu Phàm nhìn nữ tử thở dài,
- Nói thật, thế này thật sự không đẹp.
Nửa bên mặt thì hắn còn có thể di dời tầm mắt một chút, hiện tại cả mặt đều thành như vậy, hắn mù mắt mới nói là đẹp.
- Con người ngươi thực sự không có ý nghĩa, ngươi sẽ không lừa ta chứ?
Nữ tử lại cười, sương mù phiêu dật ùa về phía nàng, che phủ trên mặt nàng, dần dần cả khuôn mặt lại khôi phục vẻ xinh đẹp vô song trước kia.
Nữ tử lại bước mấy bước về phía Chu Phàm, dáng người nhẹ nhàng mà mạn diệu, dùng hai mắt như nước xuân quan sát kỹ Chu Phàm.