Cho đến lúc gần nhau rồi, Chu Phàm mới phát hiện váy ngắn đỏ thẫm mặc trên người nàng thêu hoa văn tinh mỹ, búi tóc vấn cao, cài châm phượng, trên trán có hoa cài đầu màu đỏ, tạo cho người ta một loại cảm giác ung dung quý phái.
- Nếu vừa rồi ngươi cố ý nịnh hót ta, nói những lời trái lương tâm, nói không chừng ta sẽ tặng ngươi một số thứ tốt làm lễ gặp mặt...
Nữ tử lại cười nói,
- Hiện tại thì không cần rồi.
- Con người ta không có ưu điểm khác, ưu điểm duy nhất chính là thành thực, đẹp chính là đẹp, không đẹp chính là không đẹp.
Chu Phàm cũng đang quan sát nữ tử, hắn không tin những lời này của nàng.
Gì mà tặng ngươi thứ tốt, hoàn toàn là vô nghĩa, không lừa hắn đã tốt lắm rồi.
- Ta thích son nhất, ngươi có thể gọi ta là Yên Chi.
nữ tử cười nói.
- Chu Phàm.
Chu Phàm cũng nói ra tên của mình, hắn đã biết những người dẫn dắt này đã không có đại bộ phận ký ức, có lẽ ngay cả tên cũng không nhớ được, Yên Chi này có thể là một cái tên thuận miệng nói ra.
Về phần tên của hắn cũng không cần thiết phải giấu giếm.
- Chu công tử, ngươi không thích ta à?
Yên Chi cười tươi như hoa, nàng rất thích cười, nụ cười của nàng ta luôn mang theo một loại đẹp kinh tâm động phách.
Nhưng Chu Phàm nhìn chằm chằm vào mắt Yên Chi, cặp mắt đó cũng không có một chút tỳ vết, chỉ là hắn từ trong mắt của nàng khó có thể nhìn ra được bất kỳ vẻ vui sướng gì, hắn cười nói:
- Yên Chi cô nương xinh đẹp vô song, ta nghĩ không có một nam nhân nào nhìn thấy Yên Chi cô nương lại không thích cả.
- Vậy vì sao ta có cảm giác ngươi luôn đang cảnh giác ta?
Yên Chi lại hỏi.
- Ta nghĩ Yên Chi cô nương hiểu lầm rồi, con người ta chính là như vậy, không phải cố ý nhằm vào ngươi.
Chu Phàm không nhanh không chậm trả lời, hắn đúng là đề phòng Yên Chi.
Hắn không quên, nữ nhân này cho dù có đẹp nghiêng nước nghiêng thành tới mấy, vậy cũng là một người dẫn dắt trước.
Yên Chi mỉm cười,
- Ta chắc là thức tỉnh thứ hai, trước ta vẫn là một lão đầu tử à?
Chu Phàm nhẹ nhàng gật đầu, không phủ nhận.
- Lão đầu tử đó rất xấu, lời hắn nói Chu công tử nghe một chút là được, đừng quá tin, ta sẽ toàn tâm toàn ý phụ trợ Chu công tử.
Yên Chi thôi cười,
- Dẫu sao ta cũng ở chán cái địa phương quỷ quái này rồi.
- Ta hi vọng Chu công tử có thể mang ta ra ngoài.
Yên Chi mị nhãn hoành sinh nhìn Chu Phàm.
Một cái nhìn này khiến người ta hận không thể dâng cả tính mạng của mình cho nàng, đúng là một tuyệt đại vưu vật, tâm thần Chu Phàm thắt lại, hắn nghiêm túc nói:
- Vậy trước tiên cám ơn Yên Chi cô nương.
- Chu công tử không cần khách khí, ta thấy cảnh giới của Chu công tử rất thấp, chỉ có Kháng Kích Sơ Đoạn, cứ tiếp tục như vậy, cũng không biết phải tới năm nào tháng nào mới giết được những quái quyệt ghê tởm cường đại hơn, từ đó đẩy thuyền đi tới.
Yên Chi hơi nhíu mày, tay ngọc của nàng tóm lấy một đoàn sương mù.
Sương mù hóa thành bình sứ màu son, Yên Chi nhìn bình sứ màu son, trên mặt nàng lộ ra nụ cười,
- Chu công tử, đây là Phá Giai Đan Yên Chi luyện chế, bên trong có mười viên, một viên Phá Giai Đan có thể giúp ngươi tiến một cấp, một ngày chỉ có thể ăn một viên, ăn xong mười viên, ngươi lại hỏi ta lấy là được.
- Cái này...
Chu Phàm chỉ liếc bình sứ nhỏ Yên Chi Yên Chi một cái, trên mặt hắn mang theo vẻ do dự.
- Vô công bất thụ lộc, không biết Yên Chi cô nương cần những gì?
Chu Phàm đã từ chỗ Vụ biết được, những người dẫn dắt này muốn cướp đoạt số tuổi thọ hoặc lấy đi sâu xám ở trên người hắn, đều phải trải qua sự đồng ý của hắn, nếu không chính là làm trái với quy tắc thuyền chế định.
- Lão đầu tử đó khẳng định lừa đi không ít thọ mệnh của Chu công tử rồi, đáng thương cho Chu công tử...
Yên Chi khẽ thở dài,
- Hắn quá không hoàn thành trách nhiệm, những thứ này đương nhiên là miễn phí cho Chu công tử, ta không cần gì cả, ta chỉ hi vọng Chu công tử có một ngày có thể đưa thuyền tới chung điểm.
- Thuốc này Chu công tử cứ cầm lấy là được.
Yên Chi đưa bình sứ ra.
- Một khi đã như vậy, ta xin nhận, cám ơn Yên Chi cô nương.
Chu Phàm nhận lấy bình sứ màu son, mặt lộ vẻ cảm động.
- Giúp Chu công tử chính là giúp bản thân ta, Chu công tử không cần khách khí như vậy.
Yên Chi khẽ cười nói, nàng phẩy nhẹ tay áo.
Sương mù cuốn động, quả cầu lưu ly đựng mồi câu sâu xám bồng bềnh trước mặt Yên Chi.
Nàng nhìn mười hai con sâu xám lớn, sáu con sâu xám nhỏ trong quả cầu lưu ly, chỉ cười cười nói:
- Ta còn tưởng rằng Chu công tử bị lão đầu đó lừa mất tất cả sâu xám rồi, không ngờ vẫn còn nhiều như vậy, Chu công tử, để thuyền đi tới đi?
- Gì cơ?
Chu Phàm hơi ngây ra,
- Để thuyền đi tới?