- Hiện tại Chu công tử có sự trợ giúp của ta, bất kể là công pháp võ kỹ hay là phù lục đan dược, cái gì cần có đều có, mặt sông ở chỗ này đã không có tác dụng gì đối với Chu công tử, sau này Chu công tử ngay cả câu cá cũng không cần, đương nhiên là phải để muốn cấp tốc đi tới.
Yên Chi hỏi vẻ đương nhiên.
- Để thuyền đi tới, đạt tới chung điểm, chúng ta mới có thể thoát khỏi sự khống chế của chiếc thuyền này, chẳng lẽ Chu công tử không muốn à?
Yên Chi nói thì có vẻ như rất có lý, nhưng Chu Phàm lại lắc đầu nói:
- Yên Chi cô nương không cần sốt ruột, sâu xám là ở chỗ này, cũng sẽ không trốn đi mất, chờ ta tích lũy đủ nhiều sâu xám, có thể một phát đi tới chung điểm.
- Như vậy cũng tốt.
Yên Chi không miễn cưỡng Chu Phàm, nàng cười cười nói.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút lại nói:
- Yên Chi cô nương có thể cho ta mấy đạo phù lục không, cấp bậc không cần quá cao, thượng phẩm Lam cấp là được, trong tay ta rất thiếu phù lục cường đại.
Chỉ Yên Chi lắc đầu cười nói:
- Chu công tử của ta à, chờ ngươi ăn Phá Giai Đan rồi, sẽ phá liền mười cấp, phù lục thượng phẩm Lam cấp này đối với ngươi mà nói thì có ích lợi gì? Ngươi cứ chuyên tâm phá cấp, chờ ngươi phá cấp rồi, ta tự nhiên sẽ chuẩn bị tất cả những gì cần cho ngươi.
- Phá Giai Đan này...
Chu Phàm trầm mặc một chút,
- Có tác dụng phụ gì không?
Nụ cười trên mặt Yên Chi vụt tắt, nàng lạnh lùng nói:
- Đương nhiên không có tác dụng phụ, tuy cấp bậc của đan dược này không cao, nhưng cũng là ta hao hết tâm tư dùng dược liệu quý hiếm luyện chế ra, là đan dược quý giá độc nhất vô nhị thế gian, chẳng lẽ Chu công tử cho rằng ta sẽ hại ngươi à? Ta hại chết ngươi rồi, nói không chừng lại phải chờ hơn mười hai mươi năm mới có thể tỉnh lại.
- Nếu ngươi không tin ta, vậy trả đan dược cho ta, sau này không cần nói gì nữa.
Nói tới đây, Yên Chi lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu, đúng là ai thấy cũng thương.
- Yên Chi cô nương đừng tức giận, sao ta có thể không tin ngươi? Ta chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi.
Chu Phàm ra vẻ hối hận nói, dường như cảm thấy mình không nên nói ra những lời tổn thương người khác như vậy.
Yên Chi thở dài,
- Ta không trách Chu công tử, chỉ trách lão đầu tử thích nói hưu nói vượn đó khiến Chu công tử sinh ra hoài nghi đối với ta.
- Lão đầu tử đó khẳng định từng nói với ngươi về huyết cầu trên trời, đúng không?
Yên Chi nói xong chỉ về phía huyết cầu trên trời.
- Hắn có nói với ta, làm sao vậy?
Chu Phàm tò mò hỏi.
Trên mặt Yên Chi lộ ra vẻ cười nhạo.
- Hắn khẳng định là nói thi hài của huyết cầu trên trời đều là từ thi hài của người lên thuyền chết đi tạo thành, thi hài của người lên thuyền có thể vòng qua thế giới vài vòng, kết quả đều thất bại, đúng không?
Chu Phàm gật đầu.
- Hắn là lừa gạt ngươi đó.
Yên Chi bật cười,
- Kỳ thật ngươi mới là người lên thuyền thứ mười một, phía trước chỉ có mười người thất bại mà thôi, không có nhiều người lên thuyền như vậy chết đi đâu.
- Khiến thuyền đạt tới chung điểm quả thật rất khó, nhưng cũng không khó đến mức đó, hắn nói như vậy là để đả kích lòng tin của ngươi, khiến ngươi cảm thấy thất vọng đối với bản thân.
- Nhưng vì sao hắn muốn làm như vậy?
Chu Phàm có chút cảm thấy lẫn lộn nói.
- Hắn làm như vậy là vì hắn không muốn rời khỏi chiếc thuyền này.
Trên mặt Yên Chi phủ lên một tầng hàn sương,
- Ở trên thuyền có lẽ sẽ cảm thấy cô độc, nhưng đối với người dẫn dắt mà nói, chỉ cần thuyền không chìm, người dẫn dắt sẽ không chết, lão đầu tử đó thì ta chưa từng gặp hắn, có điều từ miêu tả của người lên thuyền trước kia cho thấy tuổi của hắn rất lớn, cho dù cảnh giới có cao tới đâu, thọ mệnh của hắn chắc cũng sắp tận rồi.
- Cho nên hắn mới tìm trăm phương nghìn kế lừa các ngươi giao dịch thọ mệnh với hắn, giao dịch sâu xám có thể câu lên thọ mệnh, nhưng hắn không muốn rời khỏi, ta lại muốn rời khỏi.
- Thì ra là như vậy.
Chu Phàm bừng tỉnh đại ngộ,
- Không ngờ hắn lại là người như vậy, vậy thi hài trên huyết cầu là sao?
- Cái này thì ta cũng không biết, Khôi Hà Không Gian không đơn giản như ngươi nghĩ, nhưng đây tuyệt không phải là thi hài của người lên thuyền, những cái này đều không liên quan gì tới chúng ta, chúng ta chỉ cần khiến thuyền đạt tới chung điểm, rời thuyền là xong.
Yên Chi lắc đầu nói.
- Yên Chi cô nương, ta vẫn có một chuyện không rõ, đó chính là ngươi làm thế nào để xác nhận thuyền đạt tới chung điểm, chúng ta nhất định có thể rời khỏi? Vạn nhất thuyền là lừa chúng ta thì sao?
Chu Phàm nhíu mày hỏi, vấn đề này hắn từng hỏi Vụ rồi, hắn muốn nghe thử câu trả lời của Yên Chi.