Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 406 - Chương 406. Số Chẵn

Chương 406. Số chẵn Chương 406. Số chẵn

Những thương nhân này thứ khác thì thiếu, nhưng không thiếu nhất chính là tiền, vì sao lại muốn tới Nghi Loan Ti làm Lực Sĩ nguy hiểm?

Người thông minh như hắn lập tức cảm thấy không ổn, cẩn thận quát hỏi Lý Lương Thái một phen.

Lúc ấy Lý Lương Thái cười khổ nói thân thích đó của hắn có sở thích này, hắn cũng không cản được, sau đó lấy ra một khoản tiền tài lớn đưa cho Áo công công.

Thử hỏi có thái giám nào không thích tiền tài? Áo công công hắn... cũng rất thích, lập tức mặt mày hớn hở nhận tiền tài, cũng đáp ứng việc này.

Có điều đáp ứng thì đáp ứng, hắn vẫn phải nghiên cứu cẩn thận một chút, đừng để bị người ta chơi.

Thiên Lương Thành dưới đêm tối bao phủ phát sinh biến hóa lặng lẽ, tất cả những điều này thì Chu Phàm không thể biết được, hắn nằm trên giường tịnh tư một lúc mới nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Vừa tiến vào Khôi Hà Không Gian, Chu Phàm lại thấy Yên Chi đang ngồi trước bàn ăn điểm tâm.

Yên Chi giương mắt nhìn sang, ngón tay ngọc của nàng buông miếng điểm tâm tinh xảo trong tay xuống, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:

- Chu công tử, vì sao tu vi của ngươi không tăng trưởng? Ngươi không ăn Phá Giai Đan à?

- Ăn rồi, có điều rất kỳ quái là không có hiệu quả gì.

Chu Phàm làm bộ như có chút nghi hoặc nói.

- Không thể, sao Phá Giai Đan của ta lại không có hiệu quả...

Yên Chi hơi nghiêng đầu, rất nhanh nàng giống như nghĩ tới gì đó, thở dài,

- Ngươi không ăn, Chu công tử hiện tại vẫn không tin ta à?

Biểu cảm ai oán trên mặt Yên Chi có thể khiến người ta tâm can rung chuyển.

Tầm mắt Chu Phàm dao động, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, sức mị hoặc của nữ nhân này thật sự quá mạnh, hơi sơ ý chút sẽ tâm thần thất thủ, bị nàng dắt mũi,

- Ta thật sự ăn rồi, nhưng không có hiệu quả.

Yên Chi mím môi đỏ, hai mắt ngân ngấn nước,

- Những gì nên nói ta đều nói rồi, không ngờ Chu công tử lại tin một lão đầu tử chứ không tin ta, vậy ta không giúp được ngươi rồi.

Nàng nhìn thẳng vào Chu Phàm, giống như phải chịu ủy khuất rất lớn.

Chu Phàm không nói gì, mặt không xấu hổ nhìn thẳng vào nàng.

Nhìn nhau một lúc, Yên Chi bật cười, nàng vừa cười một cái liền khiến bách hoa thất sắc.

Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang nói thầm, bộ dạng của nữ nhân này thật sự quá yêu nghiệt, nhất là nàng cười khẽ cũng nguy hiểm như vậy.

- Ngươi không chỉ chưa ăn đan dược ta đưa ngươi, thậm chí ngay cả bình đan dược cũng chưa mở.

Yên Chi cười nói.

- Ngươi là làm thế nào mà biết ta không mở bình đan dược?

Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng nói, bình đan dược có lẽ thật sự có vấn đề, may mà hắn chưa mở ra.

- Đồ của ta ta đương nhiên biết.

Yên Chi dùng ngón cái và ngón giữa gắp một miếng điểm tâm, bỏ vào trong miệng, động tác của nàng rất tao nhã.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Yên Chi mới cười nói:

- Xem ra ngươi là một người rất cẩn thận, vậy không thú vị rồi.

- Bên trong cái bình đó rốt cuộc là gì?

Chu Phàm nhìn Yên Chi hỏi, Yên Chi đã nói như vậy, chỉ sợ bên trong bình không phải thứ tốt lành gì.

- Muốn biết à? Ngươi mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao?

Yên Chi nói xong chút bưng chén trà sứ men xanh lên, uống một ngụm nước trà nóng hổi,

- Có điều bên trong quả thật không phải Phá Giai Đan gì cả, lão đầu tử đó quá đáng ghét, mỗi lần đều làm hỏng chuyện tốt của ta.

Yên Chi nũng nịu oán giận như vậy, là vì Vụ đã nói với Chu Phàm quá nhiều thứ.

- Nếu ta dùng một con sâu xám nhỏ, bảo ngươi nói cho ta biết thì sao?

Chu Phàm bỗng nhiên mở miệng nói.

Cho dù nữ nhân này lúc ban đầu có thể có lòng hại hắn, nhưng Chu Phàm cũng không làm gì được nàng, còn định dựa vào lực lượng của nàng, bởi vì không có sự trợ giúp của nàng, đồ câu lên là không thể giám định được.

Vụ trước khi rời khỏi từng nói với hắn, ở trên thuyền, chỉ cần là người dẫn dắt đồng ý giao dịch, thuyền sẽ không cho phép bọn họ lừa người lên thuyền.

Sở dĩ Chu Phàm trả giá một con sâu xám nhỏ, đây là một loại thử, xem có thể thành lập quan hệ giao dịch với nữ nhân này hay không.

- Ngươi muốn giao dịch với ta à?

Yên Chi chớp chớp mắt, trong lời nói của nàng ta dường như mang theo một tia ám muội,

- Nhưng ta lại không có hứng thú đối với cái này, nói rõ ràng với ngươi nhé, ta không nhiệt tình giúp ngươi như lão đầu tử đó đâu.

- Không phải giúp, chỉ là giao dịch.

Chu Phàm thản nhiên nói,

- Chẳng lẽ ngươi không cần sâu xám và thọ mệnh à?

Người dẫn dắt cũng có thể câu cá, bọn họ ở trên thuyền nhàm chán cô đơn, giống như Vụ vậy, Vụ thích câu lên mỹ thực, bọn họ cũng sẽ có dục vọng của mình, người có dục vọng thì sẽ có khuyết điểm.

Chu Phàm đang tìm kiếm khuyết điểm của Yên Chi.

- Sâu xám và thọ mệnh ta đương nhiên cũng cần, chỉ là...

Yên Chi cười duyên một tiếng,

- Trên tay ta đã tích trữ quá nhiều, cho nên tạm thời không cần.

Bình Luận (0)
Comment