Mặt Yên Chi lộ vẻ châm biếm,
- Chẳng lẽ ngươi không biết, nếu ngươi chết, ta sẽ tiếp tục ngủ say, ta cũng không thể giết ngươi, dược bình chỉ là trêu ngươi một chút mà thôi.
- Ta chết ngươi sẽ ngủ say thì ta đương nhiên biết, ta chỉ là nghĩ ngươi không muốn tỉnh lại.
Chu Phàm lắc đầu nói.
- Ngủ quá nhiều, luôn sẽ phiền chán, ta không muốn lại ngủ say nhanh như vậy, có điều ngươi nói đúng, có một số hoa tiêu viên nguyện ý một mực ngủ say, dẫu sao cho dù ở trong mộng...
Yên Chi bỗng nhiên dừng lại,
- Ngươi mau hỏi câu thứ hai đi.
- Khi các ngươi ngủ say sẽ nằm mơ à?
Chu Phàm có chút tò mò hỏi.
- Nếu đây là câu hỏi thứ hai, vậy ngươi ra giá quá thấp.
Sắc mặt Yên Chi lạnh lùng cự tuyệt trả lời.
- Ngươi nói Vụ gạt ta, là giả à?
Chu Phàm cuối cùng hỏi ra vấn đề thứ hai, thứ quá có giá trị Yên Chi sẽ không trả lời, hắn chỉ có thể tùy tiện hỏi một câu.
- Giả, là ta lừa ngươi, trên thực tế ta cũng không biết các ngươi cụ thể nói những gì.
Một phen giày vò, Chu Phàm chưa kịp luyện tập đao pháp đã bị kéo ra khỏi Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm vừa rời đi, khuôn mặt chim sa cá lặn đó của Yên Chi trở nên lạnh lùng, nàng cúi đầu nhìn giáp bản, dùng sức đạp vài phát, khiến boong thuyền kêu lách cách, nàng oán hận nói:
- Khẳng định là ngươi, là ngươi đang giúp hắn, bằng không bằng không khẳng định không thể đoán trúng.
- Thiếu nữ xinh đẹp như ta ngươi không giúp lại đi giúp hắn?
- Ngươi chính là một ông già thỏ!
Viền trời xuất hiện một đường trắng, cả tòa thành thị bắt đầu thức tỉnh, ngoài viện truyền tới thanh âm tranh cãi ầm ĩ không ngớt.
Chu Phàm đứng ở bên giường, nhìn ấm đen trong tay mình, sắc mặt của hắn rất kỳ quái.
Đêm qua hắn có thể liên tục đoán trúng mười con số trên giấy biến số, đó là đột nhiên có một thanh âm vang lên trong đầu hắn, nói trước với hắn mười con số.
Có thể làm như vậy tất nhiên là thuyền mà bọn Vụ nói.
Thuyền này cũng không biết là có thể biết trước tương lai, hay là có thể ở dưới mí mắt của Yên Chi lặng lẽ thay đổi con số trên giấy biến số.
Nhưng bất kể là như thế nào, sự cường đại của nó là không cần hoài nghi.
Thuyền sẽ giúp hắn, có thể là muốn hắn thôi động thuyền tiếp tục đi tới, cho đến khi đạt tới chung điểm.
Không biết vì sao, giống như Vụ nói, thuyền dường như rất cảm thấy hứng thú đối với hắn.
Hiện tại hắn có chút không thể xác định đây rốt cuộc là hảo ý hay là ác ý.
Có điều hắn rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm thái, ít nhất trước khi chưa đạt tới mục đích, thuyền sẽ không làm thương tổn tới hắn hoặc là muội muội.
Về phần đạt tới chung điểm, nhiều người lên thuyền như vậy đều thất bại, hắn muốn đạt đến chung điểm, chỉ sợ cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn có thể làm được.
Trong khoảng thời gian ngắn, hắn hoặc là muội muội đều sẽ không có nguy hiểm.
Chu Phàm rời khỏi chỗ ở, đi tới bắc nhai mua cơm sáng cùng với một cái hồ lô rỗng.
Sau khi quay lại, hắn ăn cơm sáng, hắn dùng cái phễu đổ Hóa Quyệt Thủy trong ấm đen vào trong hồ lô.
Hắn đã từ chỗ Yên Chi biết được, phân lượng của một hồ lô Hóa Quyệt Thủy này chỉ đủ cho hắn sử dụng một lần.
Dẫu sao nơi này cũng là nơi hắn tạm thời chưa quen thuộc, thứ quá quý giá, đều phải mang theo, nếu không gặp phải kẻ trộm, lấy đi Hóa Quyệt Thủy, vậy hắn sẽ khóc chết mất.
Làm xong những cái này, Chu Phàm lại lấy ra dược bình mà Yên Chi đó tặng cho.
Hắn mở nắp bình, bên trong đổ ra quả nhiên là đá nhỏ như đan dược, mười viên đá này có ánh sáng bảy màu, nhìn rất khác biệt.
Chỉ là đá chung quy chỉ là đá, Chu Phàm thuận tay ném dược bình và đá vụn vào một góc, không để ý tới nữa.
Khóa cửa nhà lại, Chu Phàm mang theo Lão Huynh đi trên bắc nhai dần dần trở nên náo nhiệt, xuyên qua Thiên Lương Đại Đạo rộng lớn đi tới Thiên Lương Nhai.
Vừa đi về phía trước được mấy bước, lại thấy cây hòe cao hơn tường vây, cây hòe có hoa hòe nho nhỏ bồng bềnh rơi xuống đất theo gió.
Chu Phàm đi tới.
Nghi Loan Ti Phủ lại đổi hai hộ vệ, bọn họ không nhận ra Chu Phàm, Chu Phàm đưa lệnh bài ngày hôm qua Lục Bá Viễn giao cho hắn để hai hộ vệ xem.
Hộ vệ mới vội vàng cho đi.
Chu Phàm vào trong phủ lại hỏi Lục Bá Viễn ở đâu, được người ta chỉ điểm, Chu Phàm bước vào chính đường của Nghi Loan Ti.
Chính đường so với buổi chiều ngày hôm qua thì náo nhiệt hơn nhiều, có mười mấy người đang bận rộn, bọn họ đều không ngẩng đầu nhìn Chu Phàm, ở đây có Lực Sĩ chờ ra ngoài làm nhiệm vụ cũng có tiểu lại làm công.
Nếu không phải quan sát viên toàn bộ đã xuất động tới Đê Khưu Nguyên, Nghi Loan Ti Phủ này còn nào nhiệt hơn nữa.
- Chu lực sĩ, ngươi đi theo ta.
Lục Bá Viễn nhìn thấy Chu Phàm tới, mặt mày tươi cười nói.