Chu Phàm theo Lục Bá Viễn ra khỏi chính đường, nụ cười trên mặt Lục Bá Viễn đã tắt, hắn nhìn người lui tới xung quanh, đưa Chu Phàm tới một góc yên lặng mới nói khẽ:
- Đã tìm được cộng sự mới cho ngươi rồi.
- Có vấn đề gì à?
Trong lòng Chu Phàm cảm thấy có chút không đúng, nếu chỉ tìm được cộng sự mới, Lục Bá Viễn sẽ không nói với hắn như vậy.
- Cũng không thể nói là có vấn đề gì.
Lục Bá Viễn lắc đầu,
- Có điều hắn khác với ngươi, hắn là công tử ca đến từ một gia đình thương nhân, có thể sẽ có chút kiêu ngạo tự mãn, hi vọng ngươi châm chước một chút.
- Gia đình thương nhân...
Chu Phàm hơi nhíu mày, kiếp trước hắn cũng từng tiếp xúc với đồng liêu như vậy, có một số người gia giáo tốt thì còn dễ nói, có một số người lại kiêu ngạo ngang ngược, không coi ai ra gì.
- Có thể đổi không?
Chu Phàm đối với loại người này trước nay đều xin từ chối vì năng lực kém.
- Nhân thủ trong ti có chút khẩn trương...
Trên mặt Lục Bá Viễn lộ ra vẻ khó xử,
- Cho nên...
- Vậy thôi.
Chu Phàm quyết định tạm thời cứ tiếp xúc thử đã rồi tính.
- Chu lực sĩ cứ yên tâm, nếu thật sự không làm việc được, ta sẽ nghĩ cách đổi cho ngươi, sẽ không miễn cưỡng hai người các ngươi một mực phải làm cộng sự.
Lục Bá Viễn nhẹ nhàng an ủi.
Không đổi là tốt nhất, bằng không phải đắc tội với Áo công công, Lục Bá Viễn thấy Chu Phàm đồng ý, mới thở phào.
Hắn dẫn theo Chu Phàm đến một thiên thính của Nghi Loan Ti, sau đó lấy ra một chồng tư liệu giao cho Chu Phàm, nói đây là điều lệ cụ thể của Nghi Loan Ti, bảo hắn xem trước một chút, vị cộng sự mới của hắn chắc sắp tới rồi, Lục Bá Viễn mới xoay người ra ngoài.
Chu Phàm ngồi trong thiên thính đọc điều lệ một lúc, không bao lâu sau, ngoài đại sảnh truyền đến tiếng bước chân.
Chu Phàm ngẩng đầu, thấy Lục Bá Viễn dẫn theo hai người đi vào.
Một người trong đó mặc quan bào đỏ sậm, nam tử này gương mặt gầy yếu, khoảng năm mươi tuổi, mặt hồng hào, trên mặt không có một chút râu nào.
Người thứ hai thì là một thiếu niên tuổi tác tương đương với hắn, thiếu niên này sắc mặt vàng như nến, có hai đạo mày đao nồng đậm, nồng đậm áo choàng màu lam, trên áo choàng còn có mấy vết bẩn đầy mỡ.
Hắn nhìn về phía Chu Phàm, mỉm cười, hơi gật đầu.
Chu Phàm đứng dậy hơi nhướng mày, thế này không quá giống với công tử nhà giàu mà hắn nghĩ.
- Chu Phàm, vị này là An Nam Sứ đại nhân của chúng ta, Áo công công.
Lục Bá Viễn vội vàng dẫn kiến với Chu Phàm.
- Chu Phàm bái kiến Áo công công.
Chu Phàm thi lễ với Áo công công, đây là lễ tiết Nghi Loan Ti quy định.
Áo công công nhìn Chu Phàm một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Chu lực sĩ một mình kích sát mười ba Nhân Thối Đại Đạo, ngăn cơn sóng dữ, ta cũng nghe danh đã lâu.
Áo công công này nói chuyện bất âm bất dương, nghe thì không giống như đang khen hắn, có điều Chu Phàm không rõ tính cách của Áo công công, hắn liên tục nói không dám, chỉ bảo là may mắn mà thôi.
- Lục mạc liêu, nơi này giao cho ngươi.
Áo công công không để ý tới Chu Phàm, nói với Lục Bá Viễn một câu, sau đó nhìn về phía thiếu niên mặt vàng như nến đó, hắn nghiêm mặt nói:
- Nể mặt thúc phụ của ngươi, cho ngươi vào Nghi Loan Ti, phải biết tiến bộ, làm cho tốt, đừng khiến thúc phụ ngươi mất mặt, biết chưa?
- Biết rồi, Áo công công.
Thiếu niên mặt vàng như nến bình tĩnh nói, thanh âm của hắn có chút khàn khàn.
Lúc này Áo công công mới xoay người đi ra ngoài, hắn dậy sớm chính là để gặp thân thích của Lý Lương Thái, sau khi hắn thấy hạ nhân Lý phủ dẫn thiếu niên này đến, thầm thở phào, chỉ là một thiếu niên lang có chút quái dị, chắc vấn đề không lớn.
Hơn nữa khi hắn muốn gõ thiếu niên này một phen, thiếu niên này lại thức thời tặng hắn một hộp bảo bối, nói là thúc phụ bảo hắn mang đến.
Áo công công thấy Lý gia thức thời như vậy, cũng chỉ có thể coi như không có gì, đồng thời còn tự mình dẫn người tới nơi này.
Áo công công vừa đi, trong phòng tĩnh lặng một chút, Lục Bá Viễn mỉm cười nói:
- Chu lực sĩ, đây là cộng sự Lý Cửu Nguyệt của ngươi, võ giả Bạo Phát Cao Đoạn, Lý lực sĩ, đây là Chu Phàm, vận khí của ngươi không tồi, Chu lực sĩ chính là võ giả Kháng Kích Sơ Đoạn.
Lý Cửu Nguyệt cười nói:
- Chu huynh tuổi còn trẻ như vậy đã thành Kháng Kích Sơ Đoạn Kháng Kích Sơ Đoạn, đúng là lợi hại.
Đối mặt với lời khen ngợi của Lý Cửu Nguyệt, Chu Phàm khiêm tốn vài câu.
Lý Cửu Nguyệt này có chút quái dị.
Là con của thương nhân, trên người mặc cẩm y hoa mỹ, nhưng cẩm y này lại giống như nhiều năm không giặt vậy, lộ ra vẻ bẩn thỉu.
Có điều Lý Cửu Nguyệt này nhìn thì cũng không giống người khó ở chung.
Lý Cửu Nguyệt đêm qua mới đến, chưa đăng ký sổ sách, Lục Bá Viễn rất nhanh lại mang theo hắn rời đi, chỉ chốc lát sau mới lại dẫn hắn trở về.