- Hai người các ngươi mới đến, dựa theo quy củ của tí lý, tạm thời không phải ra ngoài, chỉ cần chấp hành nhiệm vụ ở Thiên Lương Thành.
Lục Bá Viễn nhìn về phía hai người, giải thích.
- Nhiệm vụ thế nào?
Lý Cửu Nguyệt vội vàng hỏi.
Chu Phàm cũng nhìn về phía Lục Bá Viễn, hai người bọn họ hiện tại đều chỉ là Mộc Ấn Lực Sĩ, cần hoàn thành một lần nhiệm vụ, mới có thể chân chính căn cứ vào thực lực để bình xét cấp bậc.
- Lúc nào trong thành có quái quyệt xuất hiện, lúc đó sẽ có nhiệm vụ, nếu không có, các ngươi cứ chờ ở Nghi Loan Ti Phủ, có điều ta nghĩ không cần chờ quá lâu đâu.
Lục Bá Viễn lắc đầu nói.
Thiên Lương Thành Hơn mười vạn người, mỗi ngày cơ hồ đều sẽ có sự kiện quái quyệt phát sinh.
Vì vậy Nghi Loan Ti Phủ sẽ lưu lại Lực Sĩ cố định để xử lý những án kiện quái quyệt này, Lực Sĩ còn lại thì ra ngoài một mình lại hoặc là theo ba vị đại nhân xử lý vấn đề có thể phát sinh ở mười tám thôn.
Lục Bá Viễn lại nói với hai người Chu Phàm, Nghi Loan Ti Phủ có những nơi nào cấm tiến vào, còn lại mới có thể tùy ý đi lại, có điều trong lúc công tác không có nhiệm vụ thì không được phép rời khỏi phủ đệ, bằng không xảy ra chuyện lại khó tìm được người.
Sau đó Lục Bá Viễn rời khỏi đi làm việc, để lại Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt ở thiên thính.
- Chu huynh, thực lực của ta không bằng ngươi, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.
Lý Cửu Nguyệt chắp tay cười nói với Chu Phàm, thanh âm của hắn hơi khó nghe, nhưng cười lên cũng rất cởi mở.
- Khách khí, chiếu cố lẫn nhau thôi.
Chu Phàm lại khiêm tốn nói.
Hai người cũng không tính là quá quen thuộc, nói vài câu Chu Phàm cảm thấy không còn gì để nói, hắn ngồi xuống xem điều lệ của Nghi Loan Ti, cũng đưa một phần cho Lý Cửu Nguyệt.
Những cái này đều là quy củ bề ngoài của Nghi Loan Ti, đi tới một hoàn cảnh lạ lẫm, tốt nhất là làm quen với quy củ nơi này đã, mới có thể dung nhập vào dễ hơn.
Chu Phàm đọc rất cẩn thận, nhưng Lý Cửu Nguyệt chỉ lướt qua cho có lệ, rồi ném lên trên bàn, hắn tự rót cho mình một ly trà, uống bèm bẹp.
Chu Phàm nghe thấy tiếng uống trà thô lỗ đó, trong lòng có chút buồn bực, Lý Cửu Nguyệt này sao nhìn không hề giống công tử nhà thương nhân vậy.
Có điều Chu Phàm chỉ hơi nghĩ một chút mà thôi, hắn lại tập trung sự chú ý lên trên giấy.
Lý Cửu Nguyệt không ngừng uống trà, cho đến khi uống kết một ấm, hắn lại no tới ợ, mới buông chén, nhìn về phía Chu Phàm vẫn chưa ngẩng đầu lên, cười hỏi:
- Chu huynh là người ở nơi nào?
- Người Thiên Lương Lý Tam Khưu Thôn.
Chu Phàm có chút tùy ý nói.
- Nhà của ta ở Cửu Đạt Lý Cửu Đạt Thành, nếu có rảnh, có thể tới nhà ta chơi.
Lý Cửu Nguyệt cười nói.
- Chờ khi rảnh rồi tính.
Trong lòng Chu Phàm có chút kinh ngạc, Lục Bá Viễn nói là công tử ca nhà thương nhân, lại không nói còn đến từ vùng khác.
- Ta nhớ Tam Khưu Thôn là ở Đê Khưu Nguyên, đúng không?
Lý Cửu Nguyệt lại hỏi.
- Lúc trước là vậy, nhưng Đê Khưu Nguyên xuất hiện vấn đề, hiện tại chuyển tới Phần Cốc Địa rồi.
Chu Phàm trả lời, đây không phải là chuyện không thể nói ra.
- Chuyển đến Phần Cốc Địa...
Thanh âm của Lý Cửu Nguyệt có chút kinh ngạc.
Lúc này Chu Phàm mới ngẩng đầu nói:
- Cái này có vấn đề gì à?
- Không.
Lý Cửu Nguyệt lắc đầu,
- Trước khi ta tới cũng đọc một chút tư liệu, không ngờ tin tức lạc hậu, nếu có rảnh, ta có thể tới nhà Chu huynh làm khách không?
- Có rảnh thì tính.
Chu Phàm nói cho có lệ, hắn không muốn dẫn người không quen thuộc về nhà.
- Chu huynh, ta là nghiêm túc đó.
- Lý huynh, ta cũng nghiêm túc mà, chúng ta mới đến Nghi Loan Ti, không thể rảnh rỗi trở về được.
Vẻ mặt Chu Phàm nghiêm túc nói.
- Cho nên ta mới nói để khi rảnh, mỗi tháng Lực Sĩ của Nghi Loan Ti Phủ đều có thể nghỉ hai ngày.
Lý Cửu Nguyệt nghiêm trang nói.
- ...
Chu Phàm không trả lời nữa.
Lý Cửu Nguyệt thấy Chu Phàm không trả lời, lộ ra vẻ mặt chán nản, bỗng nhiên chuyển ánh mắt tới trên người Lão Huynh nằm ở góc, Lão Huynh đang lười biếng ngủ gật, vừa rồi hắn không quá chú ý, hiện tại nhìn một cái hai mắt liền sáng lên:
- Chu huynh, chó này là ngươi mang đến à?
- Ừ.
Chu Phàm lời ít mà ý nhiều.
- Chó tốt.
Lý Cửu Nguyệt lớn tiếng khen.
Chu Phàm có chút hoài nghi thằng ôn này đang một lời hai nghĩa mắng hắn, có điều hắn vẫn không đếm xỉa tới.
- Chó này trưởng thành như vậy, khẳng định là đã hoàn thành một lần sinh mệnh tiến hóa, đúng là... Thiên hạ ít có.
Lý Cửu Nguyệt tấm tắc lấy làm lạ,
- Chu huynh, chó này của ngươi có bán không?
- Không bán.
Chu Phàm đáp rất nhanh, trong lòng hắn có chút kinh ngạc, nhãn lực của Lý Cửu Nguyệt có chút nằm ngoài dự kiến của hắn.
Lão Huynh cũng ngẩng đầu chó lên, nhìn Lý Cửu Nguyệt, sau đó lại cúi đầu.