- Chu huynh, ngươi xem, chó này thông minh quá, biết ta là nói nó.
Thanh âm của Lý Cửu Nguyệt trở nên hưng phấn,
- Nếu tới mùa đông, làm một nồi lẩu thịt chó, nghĩ thôi cũng thấy sướng rồi.
- Lý huynh, đừng đùa như vậy.
Sắc mặt Chu Phàm trầm xuống,
- Lão Huynh là đồng bọn của ta.
Lông toàn thân Lão Huynh dựng đứng lên, sủa khẽ mấy tiếng về phía Lý Cửu Nguyệt, hiển nhiên nó cũng nghe được đến nói muốn ăn nó.
Chu Phàm trấn an Lão Huynh vài câu, Lão Huynh mới an tĩnh lại.
- Ngại quá, ta cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi.
Lý Cửu Nguyệt xấu hổ cười khan mấy tiếng,
- Loại chó đã hoàn thành sinh mệnh tiến hóa này, sao ta lại nỡ ăn, có điều ta thật sự muốn mua nó, Chu huynh, ta cho ngươi một trăm huyền tệ... Không, một trăm huyền tệ thì vũ nhục nó quá, ta cho ngươi một ngàn huyền tệ!
- Lý huynh, thật sự không bán, loại chuyện này đúng nói nữa.
Chu Phàm có chút không vui nói, lão Vương đầu lúc trước bán Lão Huynh cho hắn, là vì đàn chó quá tốn tiền không nuôi nổi, bất đắc dĩ mới phải bán, nhưng hắn không muốn bán ra Lão Huynh đã mấy lần cứu mình như thương phẩm.
Huống hồ Lý Cửu Nguyệt này còn nhắc tới lẩu thịt chó.
- Được, quân tử không đoạt thứ người khác thích, Chu huynh đã không muốn, vậy không nói nữa.
Lý Cửu Nguyệt sảng khoái nói.
Chu Phàm vốn tưởng rằng mình cuối cùng cũng có thể được yên lặng đọc điều lệ một chút, ai ngờ chưa được mấy giây, Lý Cửu Nguyệt lại gọi:
- Chu huynh…
- Lý huynh, ngươi có thể yên lặng chút không.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ bất đắc dĩ nói.
- Nhưng cứ ngồi như vậy rất nhàm chán, sớm biết vậy ta đã dẫn một đội gia kỹ từ nhà thúc phụ tới để ta và Chu huynh trợ hứng, bọn họ đó, ai nấy dáng người mảnh mai giỏi ca múa...
Lý Cửu Nguyệt lải nhải nói.
- Chu huynh, ta nói với ngươi nhé...
- Chu huynh...
- Chu huynh à, ngươi nói cho ta một chút về phong thổ Thiên Lương Lý đi, nghe nói...
Chu Phàm thở dài trong lòng, người này đúng là...
Bị lải nhải một hồi lâu, Chu Phàm chỉ cảm thấy đầu to ra, hắn vừa định lấy cớ rời khỏi, lại có một tiểu lại bước nhanh vào.
Lý Cửu Nguyệt mới ngậm miệng lại, nhìn tiểu lại đó.
- Hai vị Lực Sĩ đại nhân, có nhiệm vụ rồi.
Tiểu lại hơi khom người nói.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt rất nhanh liền rời khỏi cửa phủ, nhìn thấy một nam tử trung niên mặc áo đen, đầu đội mũ đỏ.
- Đây là Cát bộ đầu.
Tiểu lại giới thiệu cho bọn họ.
Lực lượng phòng hộ của Thiên Lương Thành chỉ cần chia làm ba cỗ, cỗ thứ nhất là đội tuần tra của Thiên Lương Thành, bọn họ phụ trách cảnh giới tuần tra ngoài thành cùng với bảo hộ nông dân canh tác, cỗ thứ hai là Lực Sĩ Phù Sư của Nghi Loan Ti, phụ trách xử lý sự vụ quái quyệt trong thành, cỗ thứ ba chính là bộ khoái của Thiên Lương Lý Nha, phụ trách duy hộ trị an trong thành, truy bắt kẻ hại dân hại nước, nghi phạm linh tinh.
Nhưng án kiện quái quyệt hư hư thực thực phần lớn đều sẽ báo lên Thiên Lương Lý Nha, do bộ khoái sàng lọc cảm thấy khả nghi, sẽ đến mời Lực Sĩ của Nghi Loan Ti hỗ trợ.
- Chu lực sĩ, Lý lực sĩ, xin theo ta.
Sau khi giới thiệu xong, Cát bổ đầu chắp tay nói.
Hai người Chu Phàm theo Cát bộ đầu này vào Thiên Lương Lý Nha đối diện Nghi Loan Ti Phủ.
Cát bộ khoái dẫn theo bọn họ tránh chính đường, đi tới một căn phòng nhỏ có chút u ám, trước phòng cũng có một bộ khoái trẻ tuổi đang đứng.
- Không có gì dị thường chứ?
Cát bộ khoái hỏi bộ khoái trẻ tuổi.
Bộ khoái trẻ tuổi lắc đầu,
- Hắn rất yên lặng.
Cát bộ khoái đẩy cửa phòng, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt nhìn vào, ngồi bên trong là một tiểu nam hài khoảng bảy tám tuổi.
Tiểu nam hài mặc áo ngắn màu xanh, hắn thấy cửa mở ra, sắc mặt trắng bệch nhìn tới.
Cát bộ khoái bảo hai người Chu Phàm tiến vào theo, lại bảo bộ khoái trẻ tuổi đóng cửa lại.
- Cát bộ đầu, đây là...
Lý Cửu Nguyệt có chút kỳ quái nhìn Cát bộ đầu.
- Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.
Cát bộ khoái nhìn về phía tiểu hài tử đó,
- Đây là Tiểu Gia, là học đồng của một trường tư thục trong Thiên Lương Thành, Tiểu Gia, ngươi lặp lại chuyện lúc trước ngươi nói với ta đi.
Tiểu Gia nhát gan nhìn hai người Chu Phàm.
- Đừng sợ, hai vị này là Lực Sĩ của Nghi Loan Ti, đến bảo vệ ngươi.
Cát bộ đầu trấn an.
- Đồng thục (bạn học) Điền Phong của ta là... Quái quyệt...
Tiểu Gia ấp a ấp úng nói.
Tiểu Gia là hài tử của một hộ gia đình Thiên Lương Thành, gia cảnh trung đẳng, cha mẹ hắn đưa hắn vào một thư thục trong thành đọc sách, hi vọng hắn có thể nhận được một số chữ, nói không chừng vận khí tốt còn có thể dựa vào đọc sách mưu cầu một đường ra.
Ở Thiên Lương Thành, thư thục có lớn có nhỏ, cha mẹ đưa hắn vào một thư thục ở khu đông ngõ nam gần Thiên Lương Đại Đạo.
Thư thục đó có hai thục sư dạy học, có khoảng hai mươi học đồng.