Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 415 - Chương 415. Học Đồng Kỳ Quái (2)

Chương 415. Học đồng kỳ quái (2) Chương 415. Học đồng kỳ quái (2)

Thư thục tức là tư thục, bình thường thư thục càng tốt thì nhận học đồng lại càng ít, loại thư thục này phần lớn là gia đình ở đông phường miễn cưỡng bỏ được tiền ra cho hài tử đọc sách mới lựa chọn.

Có điều có thể đi vào đọc sách đã xem như may mắn rồi.

Nhưng Tiểu Gia không thích đọc sách, đồng thời cảm thấy đọc sách rất khổ, hai vị phu tử trong thư thục động chút là lấy thước ra đánh lòng bàn tay hắn, mỗi lần đều đánh cho hắn chảy nước mắt.

Lần đầu tiên khi chịu đòn Tiểu Gia nói với cha mẹ, cha mẹ ngược lại mắng hắn một trận, bảo hắn học cho tốt.

Tiểu Gia về sau không nói với cha mẹ nữa, mà là nỗ lực chịu đựng, mỗi ngày đến thư thục đều như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, vừa đến thư thục liền chỉ mong tan học.

Nhưng từ lên lớp đến tan học là một đoạn thời gian rất dài, Tiểu Gia trừ nghĩ cách tránh né sự trách phạt của phu tử, cảm thấy rất nhàm chán, mỗi ngày đều nghĩ cách tìm một số việc để quan sát cho hết thời gian.

Lúc ban đầu hắn thích quan sát phu tử, nhưng phu tử chung quy chỉ có hai người, về sau hắn phần lớn là quan sát những đồng thục đó.

Hơn hai mươi người, mỗi người đều quan sát một lúc, thời gian rất nhanh có thể trôi qua.

Ngay hôm nay, Điền Phong ở trong học đường đã hấp dẫn sự chú ý của hắn.

Trước kia Điền Phong là một người rất bình thường, nghiệp học tốt hơn hắn một chút, ăn thước của phu tử cũng ít hơn một chút, ngoài ra, cũng không có chỗ nào quá đặc thù.

Nhưng buổi sáng hôm nay Điền Phong tới, mặt từ mũi trở xuống dùng vải vàng che lại, các học đồng đều tò mò nhìn hắn.

Phu tử cũng cảm thấy kỳ quái hỏi Điền Phong, Điền Phong nói mặt hắn không cẩn thận bị đứt, cho nên cha mẹ bọc lại giúp hắn, để tránh lại dọa người khác.

Phu tử thấy vậy không hỏi nhiều, cũng không cho các học đồng khác dùng việc này để giễu cợt Điền Phong.

Tiểu Gia một mực lén lút quan sát Điền Phong, được cái thường ngày hay quan sát, mỗi đồng thục Tiểu Gia đều rất quen thuộc, hắn cảm thấy cả người Điền Phong đều rất không được tự nhiên, hắn cũng im lặng hơn trước kia.

Chỉ có khi phu tử hỏi, Điền Phong mới trả lời, khi nghỉ giữa giờ, hắn cũng không giống như trước kia nói chuyện với bạn cùng bàn.

Người khác nói chuyện với hắn, cũng chỉ trả lời cho có lệ.

Tiểu Gia nhìn hắn, hắn giống như phát hiện ra, mấy lần quay đầu lại, có điều Tiểu Gia rất có kinh nghiệm, hắn thản nhiên như không di dời tầm mắt, sau đó lại không nhịn được lén lút nhìn chằm chằm Điền Phong.

Có lẽ là trên mặt đeo khăn vàng, Điền Phong ở trong mắt Tiểu Gia lộ ra có chút thần bí.

Trong lòng Tiểu Gia bắt đầu hoài nghi Điền Phong là giả vờ bị thương, bởi vì sau khi hắn bị thương, phu tử mới thương hắn, rất ít dùng thước đánh tay hắn, mà mình thì lại bị đánh nhiều hơn.

Tiểu Gia luôn không nhịn được muốn vạch mặt Điền Phong ra, xem hắn có phải thực sự bị thương hay không?

Nhưng hắn lại không thể cứ vậy đi đến giật khăn quàng cổ trên mặt Điền Phong ra được, nếu một khi làm như vậy, Điền Phong mà thực sự bị thương, phu tử khẳng định cho rằng hắn đang đùa dai, tuyệt đối sẽ không tha cho hắn.

Cho nên Tiểu Gia quyết định tan học liền đi theo Điền Phong, xem Điền Phong ở trên đường có cởi khăn quàng cổ xuống không, nếu cởi xuống mà không bị thương. . .

Nghĩ đến đây, Tiểu Gia biến thành căm giận bất bình, hắn khẳng định sẽ nói cho hai vị phu tử, để phu tử hung hăng đánh tay Điền Phong.

Vất vả lắm mới đợi được tới lúc phu tử tuyên bố tan học, Tiểu Gia và các đồng thục cùng nhau đi về.

Thư thục ở ngay bên cạnh Thiên Lương Đại Đạo, không ai cần cha mẹ tới đón đưa, bọn họ đều tự về nhà.

Các đồng thục tự về nhà, mà Tiểu Gia thì một mực lưu ý vị trí của Điền Phong, hắn nhân lúc không người, rụt rè cẩn thận phía sau Điền Phong.

Hắn sợ Điền Phong phát hiện, không dám đi quá gần, trên đường phố có thân ảnh của người lớn đi lại che cho, khi vào đường tắt của đông phường, Tiểu Gia lại càng không sợ Điền Phong phát hiện.

Bởi vì đường tắt vòng vòng vèo vèo, giống như mê cung vậy, nếu không phải người hàng năm sinh hoạt ở đông phường, đi vào cũng chưa chắc có thể ra được, hơn nữa mỗi một chỗ rẽ đều có góc tường có thể ẩn tàng.

Tiểu Gia trước kia thường chơi trốn tìm với các bạn ở đông phường, rất am hiểu nơi này, hắn cẩn thận đi theo phía sau Điền Phong, cũng không sợ bị bắt.

Điền Phong không phải ở gần nhà hắn, Tiểu Gia cũng không biết nhà Điền Phong ở đâu, nhưng hắn nghĩ nếu Điền Phong là giả vờ bị thương, như vậy khẳng định không dám cứ vậy về nhà, mà là phải cởi khăn quàng cổ trên mặt mình xuống mới dám về nhà gặp cha mẹ.

Điền Phong đi rất chậm, Tiểu Gia đi theo sau lưng hắn rất lâu.

Bỗng nhiên Điền Phong đi vào một ngõ nhỏ cụt, qua vài giây vẫn không ra.

Bình Luận (0)
Comment