Tiểu Gia trước kia đã tới ngõ cụt này, trong lòng hắn nghĩ nếu đi đến cửa ngõ, nói không chừng sẽ bị Điền Phong phát hiện, hắn chạy vào đường tắt ở bên cạnh, vòng đến chỗ vách tường cuối ngõ cụt, vách tường có một khe tường hở có thể nhìn thấy.
Tiểu Gia vội vàng dí sát vào khe tường để nhìn.
…
Ngõ cụt tĩnh lặng.
Tiểu Gia nhìn thấy Điền Phong quỳ gối, hai tay hắn chống đất, toàn thân run rẩy.
Lúc ấy trong lòng Tiểu Gia rất cả kinh, hắn nghĩ đồng thục này chắc không phải bị bệnh chứ, ngay khi Tiểu Gia đang không biết phải làm như thế nào cho phải, Điền Phong lại có động tác.
Điền Phong vươn bàn tay đang run rẩy của hắn cởi khăn quàng cổ, khăn quàng cổ được cởi xuống, Tiểu Gia nhìn thấy khóe môi ở mặt bên của hắn đã không còn, ngay cả răng cũng bị lấy đi.
Tiểu Gia sợ tới mức sắp kêu lên, hắn vội vàng ôm miệng mình, hắn có thể tưởng tượng được mặt bên kia của Điền Phong nếu là tình huống tương tự, vẫn miệng Điền Phong đã không còn hai môi cùng với răng, thành một cái lỗ.
Điền Phong giãy giụa gầm khẽ một tiếng, trong miệng hắn tuôn ra một chùm dây xanh nhỏ như sợi tóc, dây xanh dài tới chạm đất, có dịch xanh thuận theo dây nhỏ chảy xuống mặt đất.
Tiểu Gia nhìn đến đây toàn thân run rẩy, hắn lui về phía sau một bước, không dám nhìn nữa, lén lút chạy di.
- Sau khi ta chạy, liền tới nha môn. . . Điền Phong...
Tiểu Gia nói tới đây có chút lắp bắp,
- Khẳng định là quái quyệt, các ngươi mau đi bắt hắn.
Cho dù là tiểu hài tử của Thiên Lương Thành cũng biết một khi phát hiện quái quyệt phải lập tức báo cao cho nha môn, Tiểu Gia xuất hiện ở đây, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì.
- Nhà thư thục đó giữa trưa cho nghỉ, để tiểu hài tử trở về ăn cơm, buổi chiều lại tiếp tục học, hiện tại cách lên lớp vẫn còn một đoạn thời gian.
Cát bộ đầu mở miệng giải thích cho hai người Chu Phàm, Tiểu Gia nói rõ ràng như vậy, vậy đây hiển nhiên là quái quyệt làm loạn, chỉ có thể giao cho hai người Chu Phàm đến xử lý.
- Tiểu Gia, ngươi có nói việc này với bất kỳ ai không?
Chu Phàm nhìn tiểu hài này mở miệng hỏi.
- Không.
Tiểu Gia vội vàng lắc đầu,
- Ta là một đường chạy tới nơi này.
- Hiện tại ngươi vẫn chưa trở về, cha mẹ ngươi liệu có lo lắng cho ngươi không?
Chu Phàm nói khẽ.
- Cha mẹ lúc này không ở nhà, bọn họ để đồ ăn lại cho ta.
Tiểu Gia trả lời.
Chu Phàm nhìn Lý Cửu Nguyệt, muốn xem Lý Cửu Nguyệt có gì muốn hỏi không, chỉ là Lý Cửu Nguyệt rất mạc danh kỳ diệu nhìn lại, dường như đang hỏi ngươi nhìn ta làm cái gì?
Khóe mắt Chu Phàm giật giật, hắn không nên có bất kỳ kì vọng gì đối với cộng sự này, hắn từ trong phù đại lấy ra một tấm Trắc Quyệt Phù, đặt lên bàn đẩy tới, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Tiểu Gia nói:
- Dán lên trên người mình.
Tiểu Gia có chút sợ hãi nhìn Cát bộ đầu, Cát bộ đầu gật đầu:
- Yên tâm, chúng ta sẽ không hại ngươi, đây là sợ ngươi bị thứ dơ bẩn gì đó quấn thân mà thôi.
Kỳ thật nha môn sớm đã ngay lập tức tiến hành kiểm tra đối với Tiểu Gia, có điều Chu Phàm muốn làm gì là chuyện của hắn, đây đều là việc nhỏ mà thôi.
Tiểu Gia dán Trắc Quyệt Phù lên người mình, Trắc Quyệt Phù không có bất kỳ phản ứng gì.
Lúc này Chu Phàm mới hơi gật đầu, từ chỗ Tiểu Gia thu hồi Trắc Quyệt Phù.
- Cát bộ đầu, hai người chúng ta là hôm nay mới vào Nghi Loan Ti, các ngươi khi gặp phải loại tình huống này sẽ xử lý ra sao?
Chu Phàm nhìn về phía Cát bộ đầu hỏi.
Cát bộ đầu không có bất ngờ gì với câu hỏi của Chu Phàm, hắn trầm ổn nói:
- Nếu Lực Sĩ không cự tuyệt, bình thường sẽ do Thiên Lương Lý Nha nghĩ cách dọn sạch nhân viên ở phụ cận quái quyệt cho các ngươi, sau đó thì các ngươi lại ra tay đối phó quái quyệt.
- Vậy phiền Cát bộ đầu.
Chu Phàm cười nói, có Thiên Lương Lý Nha hỗ trợ, có thể thay bọn họ bớt đi rất nhiều phiền phức, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Vậy giờ ta sai người đi bố trí.
Cát bộ đầu xoay người đi ra.
- Tiểu Gia, ta sợ quái quyệt đến hại ngươi, trước khi chuyện chưa được giải quyết, ngươi đi theo bên cạnh hai người chúng ta, biết chưa?
Chu Phàm ôn hòa nói với Tiểu Gia.
- Ừm.
Tiểu Gia nhẹ nhàng gật đầu.
Lý Cửu Nguyệt nhìn Chu Phàm với vẻ hoài nghi, tiểu hài này ở lại Thiên Lương Lý Nha không phải tốt hơn à, vì sao muốn dẫn theo?
Có điều Lý Cửu Nguyệt không giáp mặt hỏi ra.
...
Trong phòng tăm tối truyền đến nhai nuốt ăn thịt nhai xương, một lát sau, mới truyền đến tiếng thở hắt ra thỏa mãn sau khi ăn no.
Hắn đứng lên, lau máu trên mặt, bắt đầu quấn khăn quàng cổ từng vòng quanh mặt mình, hắn còn phải lên lớp, bằng không sẽ bị hoài nghi.
Hắn không muốn nhanh như vậy đã phải rời khỏi tòa thành thị này.
Tiểu hài trên mặt quấn khăn quàng cổ nghĩ như vậy liền muốn đẩy cửa gỗ, nhưng hắn bỗng nhiên dừng bước, bởi vì có chút không thích hợp.
Thanh âm bên ngoài và ở phòng bên cạnh đều biến mất.